Chân trời xám xịt, đường vắng lặng không một bóng người. Những chiếc sọt cũ nát chất đống ở góc tường. Đêm qua có một trận mưa, nước từ mái hiên nhỏ tí tách. Trước cửa Tế Thế Đường, tiếng gõ cửa vang lên theo nhịp.
"Cốc... cốc... cốc," ba tiếng, vòng sắt trên cửa va vào tấm gỗ. Sau một hồi im lặng, không có động tĩnh gì, tiếng gõ lại vang lên. Cứ lặp đi lặp lại như thế, cuối cùng bên trong cũng có tiếng bước chân dồn dập.
"Tới đây!" Vị đại phu vừa mới rời giường mở cửa.
Thi thoảng có người bệnh nửa đêm phát bệnh được vội vã đưa tới, đại phu đối mặt với tình huống này cũng không hoảng hốt. Ông mở cửa, ngoài cửa là một nam tử áo bào trắng, dáng người cao lớn thanh thoát, dung mạo đường đường. Chỉ là trên mặt không có biểu cảm gì, ngũ quan lạnh lùng tạo cho người ta cảm giác áp bách.
Người này chính là Lăng Duật Canh.
"Thưa đại phu, trong nhà hạ nhân của ta có người mắc bệnh, không biết có thể kê cho ta chút thuốc được không?"
Sở Thuấn sốt quá nặng, nửa đêm bắt đầu nói mê. Khi bị bệnh, mặt yếu đuối và u ám nhất trong lòng người ta dễ dàng lộ ra. Sở gia e là sẽ không chăm sóc nhiều đến kẻ ở thiên viện như y, không tiện bốc thuốc. Lăng Duật Canh cũng không tiện với trạng thái hiện tại của mình mà lang thang khắp nơi, sợ gây phiền phức, nên dứt khoát ra ngoài bốc thuốc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play