Lời nói dối giống như một nhà tù khổng lồ, những kẻ mắc kẹt trong đó đều là thú dữ bị giam cầm.
Họ đã làm những chuyện thân mật nhất, nhưng giữa họ lại như có một khoảng cách xa xôi. Hoắc Nghiên Tây như đang dùng cơn đau để nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo. Vẻ mặt anh trở nên âm u và xa cách hơn. Trên môi anh vẫn còn dính vết máu đỏ tươi, không rõ của ai, trong đêm tối trông giống như một con quỷ dữ đến đòi mạng.
Phía sau Văn Diệu là bức tường rào cao vút, trên tường rào phủ đầy dây leo. Bên trong tường rào là bữa tiệc của giới thượng lưu vui vẻ, hòa thuận. Bên ngoài tường rào là sự lạnh lẽo và tĩnh lặng.
Chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của hai người.
"Chơi đủ chưa?" Hoắc Nghiên Tây hỏi, "Văn Diệu."
Giọng nói của anh lạnh lùng đến mức đẩy người ra xa vạn dặm. Văn Diệu đột ngột ngẩng đầu lên, "Tôi không có... chơi đùa."
"Thật sao?" Hoắc Nghiên Tây cười khẩy một tiếng, nâng mặt Văn Diệu lên. Làn da trắng lạnh dưới ánh trăng trắng bệch như phát sáng. Đôi mắt trong suốt ướt át, giống như một loài động vật nhỏ vô hại nào đó. Nhưng chính con vật nhỏ tưởng chừng vô hại này lại bất ngờ cào cho anh một móng vuốt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play