Sau khi nghe cuộc đối thoại dần dần chuyển sang hướng mười tám cộng, người tài xế phía trước như ngồi trên đống lửa, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình.
Hoắc Nghiên Tây bình tĩnh nhìn Văn Diệu hai giây. "Em có biết cái gì gọi là rụt rè không?"
Văn Diệu hoàn toàn không có thứ đó.
Vì nguyên tắc công bằng, cậu đã ngửi thấy mùi của Hoắc Nghiên Tây, nên cậu hỏi lại: "Anh không tò mò sao?"
Hoắc Nghiên Tây từ chối không chút thương tiếc: "Không tò mò."
Hoắc Nghiên Tây không hề có ý định chú trọng đến sự công bằng trong phương diện này.
"Được rồi." Văn Diệu tiếc nuối buông tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT