Cố Dẫn Chu tiện tay lấy chai rượu mạnh trên bàn, định uống vài ngụm. Y nhấc bầu rượu lên, ngửa đầu tu một hơi, yết hầu lên xuống. Tưởng Trạch Phong cúi đầu xử lý vết thương cho y, ngửi thấy mùi rượu liền ngẩng lên, trực tiếp giật lấy bầu rượu khỏi tay y, đặt ở một góc bàn mà Cố Dẫn Chu không nhìn thấy.
Rượu không thuộc về căn phòng này, ai mang đến thì không cần nói cũng biết.
Cố Dẫn Chu nhìn vẻ mặt hắn, thỉnh thoảng r*n rỉ hai tiếng, nói: “Ta đau, đệ nhẹ tay thôi.”
Giọng y hơi khàn, nghe có vẻ đau thật.
Tưởng Trạch Phong hiếm khi nghe Cố Dẫn Chu nói đau. Lần đầu tiên không thành công, rõ ràng y đau đến tái mặt nhưng chỉ r*n rỉ vài tiếng, thở dốc nặng nề. Đối với y, dường như việc nói ra từ “đau” là một chuyện đáng xấu hổ.
Như thể là một người đàn ông to lớn, bị vết thương nhỏ như vậy cũng không nên kêu đau.
Y đã uống mấy ngụm rượu mạnh, không say nhưng hơi thở vẫn tản mác hơn ngày thường, không còn cái vẻ đứng đắn nghiêm chỉnh ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT