Tiết trời hanh hao, mấy ngày liền chẳng giọt mưa nào giáng xuống. Ngoài đồng rơm rạ khô vàng, kẻ phu tính tình vội vã, dễ bề động tình. Tưởng Trạch Phong đỡ trán Cố Dẫn Chu, khẽ hôn lên môi y đôi lần, song vẫn chưa thỏa, lại hôn thêm đôi ba bận.
Mùi cỏ khô độc hữu xộc thẳng vào xoang mũi, gió đồng lồng lộng. Giả như có người qua lại, ắt sẽ trông thấy đôi uyên ương hoang dã này đang làm chuyện gì đó.
Tưởng Trạch Phong sau khi dán môi lên, liền lùi lại chút. Chỉ mấy cái hôn thôi mà hắn đã cảm giác được hơi thở Cố Dẫn Chu nặng nề hẳn. Y chẳng như trước kia, động chạm chút tay nhỏ cũng phải lẩn tránh, nay lại tùy ý để Tưởng Trạch Phong hôn.
“Huynh, hai đại trượng phu như thế này, chẳng lẽ huynh không thấy kỳ quái sao?”
Cố Dẫn Chu: “…”
Kỳ quái, đương nhiên là kỳ quái rồi.
Đêm nay nếu chẳng phải Tưởng Trạch Phong đột nhiên có động tác như vậy, Cố Dẫn Chu cũng sẽ chẳng xúc động mà buột miệng nói ra. Nhưng lời đã thốt, y cũng không hối hận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play