Thời tiết mùa màng bội thu, ánh nắng mặt trời chẳng buông tha ai. Tưởng Trạch Phong dù đội nón lá vẫn mồ hôi ướt đẫm. Hơn nữa, vừa khỏi bệnh nặng, buổi tối lại nóng nực ngủ không ngon, liên tiếp lao động cật lực hai ba ngày, thân thể còn có chút yếu ớt.
Hắn cảm thấy không chịu nổi, bèn ngồi xuống dưới bóng cây gần đó, cầm nón lá quạt gió. Hắn nhìn Cố Dẫn Chu đang làm việc trên đồng. Hôm nay hắn luôn cảm thấy Cố Dẫn Chu có chút kỳ lạ, cứ hễ ánh mắt hai người chạm nhau là Cố Dẫn Chu lại vội vàng tránh đi.
Một hai lần thì không rõ ràng, nhưng vài lần sau thì thấy rõ là cố ý.
Hắn nuốt nước bọt, nhìn bóng lưng Cố Dẫn Chu.
Cố Dẫn Chu rất ít khi trốn tránh ai như vậy.
Chẳng lẽ y đã làm chuyện gì có lỗi với mình sao?
Cố Dẫn Chu là người coi trọng lời hứa và tình cảm, bằng không sẽ không vì mẹ Tưởng Trạch Phong nhặt y về từ bờ sông mà ghi nhớ ân tình này, nhớ đến mức gánh vác cả gánh nặng là tên ngốc Tưởng Trạch Phong. Tên ngốc này đã cho y lọt hố bao nhiêu lần, mà y vẫn không oán không hận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT