“Khi nào anh phát hiện ra?” Thích Vân Kiêu bị chọc ghẹo nhưng không hề nao núng, bình tĩnh đến lạ, cứ như thể mấy chuyện này là điều hiển nhiên.
“Đừng hiểu lầm, trợ lý Ngô không hề nhắc đến chuyện này với tôi.” Kỷ Văn Thần nói, “Tin tức anh và trợ lý Ngô gửi cho tôi khác nhau, tôi vẫn phân biệt được chứ.”
Kỷ Văn Thần tiếp lời: “Tôi chỉ là muốn tìm hiểu về anh nhiều hơn thôi.”
Vừa nãy còn hôn nhau thắm thiết, giờ hai người ngồi riêng mỗi bên ghế sofa. Thích Vân Kiêu khẽ cười, tiếng cười đầy ẩn ý.
Nghĩ lại thì mọi thứ đều hợp lý và dễ hiểu. Cái kiểu chân thành của Kỷ Văn Thần trước mặt trợ lý Ngô — đặc biệt là để cho Thích Vân Kiêu nghe thấy, cứ như cố tình khiến người ta tò mò, trêu chọc xong rồi bỏ đi, làm người ta vừa muốn vừa không thể cưỡng lại.
Thích Vân Kiêu nhếch khóe môi, “Sau này sao lại không diễn nữa?”
“Sau này tôi nhận ra, tôi nhớ anh quá.” Kỷ Văn Thần đáp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play