Xuân Phong thực sự hết nói nổi với cô gái này, không biết cô lớn lên thế nào mà ngay cả những thứ cơ bản này cũng không biết. Nhưng nghĩ lại, không phải tất cả những đứa trẻ lớn lên trong gia đình giàu có đều thế sao? Mặc quần áo chỉ cần duỗi tay, muốn ăn chỉ cần mở miệng, mười ngón tay không dính nước mưa, làm sao biết được những thứ này? Xem ra yêu cầu của mình quá cao rồi, đây cũng không phải thể kỉ 21 của cô.
Trần Lam Lam ngồi một bên vẽ vòng tròn, làm sao cô biết được. Mấy thứ này cô đều biết, nhưng chỉ biết sau khi chúng được nấu chín, chứ nhìn đồ tươi thế này cô không nhận ra.
……
“Của ngươi đây, ta nhặt xong rồi.” Trần Lam Lam đưa rổ rau cho Xuân Phong
“Ồ, nhanh vậy sao, cảm ơn nhé.” Xuân Phong thầm nghĩ, chẳng lẽ mình nghĩ sai cho cô bé này rồi sao, cũng được việc phết mà. Nhưng khi cô nhìn rổ rau, lập tức hoá đá. Chậu rau nhỏ xinh của cô, lá non lá già thì thôi chấp nhận đi, nhưng còn có cả lá vàng, lại còn cả gốc nữa! Một mớ rau và bùn đất trộn lẫn với nhau, quá là khủng khiếp rồi!
Xuân Phong thầm mặc niệm cho cây bắp cải nhỏ.
“Sao vậy, có chuyện gì à?” Trần Lam Lam đứng đó, vẻ mặt ngơ ngác.
Xuân Vũ thấy lạ, cũng bước tới nhìn rổ rau, cố mãi mới dừng được cười, quay người đi ra vườn hái thêm rau.
“Không có gì, là do ta, ta không chỉ cho tỷ cách làm, cũng không nhìn xem tỷ làm thế nào.” Xuân Phong tựa như đang an ủi Lam Lam, cũng là đang an ủi chính bản thân mình.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play