Hình quả phụ quỳ trước mặt trưởng thôn, khóc không ra giọt nước mắt nào, chỉ biết dụi dụi mắt, giả vờ đau khổ, trông có chút buồn cười. Trưởng thôn nhìn thân hình và nhan sắc bà ta, miệng không khỏi nhếch lên, nhưng vẫn cố nhịn xuống, nghiêm mặt nói: “Đứng dậy, kể rõ ràng cho ta nghe, nếu là sự thật, ta sẽ làm chủ cho ngươi!”
Hình thị nghe thế, vội vàng đứng dậy: “Lúc ta đang ngủ, người đàn ông này tự dưng chui vào giường ta, rồi bắt đầu.......” Bà ta bỏ dở câu nói, mặc người nghe tưởng tượng, còn giả vờ xấu hổ và tức giận.
Thật ra Hình thị cũng không thông minh đến mức nghĩ ra những trò này, những điều này là có người chỉ cho bà ta, may mà bà ta tiếp thu nhanh.
“Ngươi đừng có mà nói nhảm. Đừng hòng vu oan cho ta, những chuyện này không có thật!” Chu Phúc Sinh nghe bà ta nói, lo lắng phản đối. Ông ta không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì. Tự dưng chỉ vấp chân một cái, tỉnh dậy đã ở đó rồi. Tất nhiên ông ta sẽ không thừa nhận. Nhìn khuôn mặt và dáng dấp béo ngậy của Hình thị, hắn cảm thấy buồn nôn. Nếu thực sự phải dây dưa với người như vậy, hắn thà nhảy xuống vách đá còn hơn! Vì vậy, hắn ta cố sống cố chết cãi lại.
“Này, ngươi còn muốn chối. Sáng nay cả thôn nhìn thấy ngươi khỏa thân chạy từ nhà ta ra, ngươi còn muốn chối sao?”, con người ngày thường của Hình thị đã quay lại. Người trong làng cũng quen với cách ăn nói của bà ta rồi, bà ta thậm chí có thể làm cho mấy người đàn ông đã có vợ phải đỏ mặt. Trưởng thôn cũng đã có lần nhắc nhở bà ta, nhưng bà ta vẫn chứng nào tật nấy, trưởng thôn cũng bất lực. Dần dần, để tránh khó xử, người trong thôn thấy bà ta thì sẽ chủ động đi đường vòng tránh mặt. Tất nhiên trưởng thôn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Cả thôn đều mong tiễn được Hình thị đi cho yên lành, nhưng không ai coi trọng bà ta.
“Ta...Ngươi cũng không nhìn lại bản thân xem, ta làm sao có thể vừa mắt người xấu xí như ngươi?” Chu Phúc Sinh tức giận. Chu Phúc Sinh buồn nôn, phát ngấy khi nhìn vào khuôn mặt mỡ màng của Hình thị. Ban đầu hắn chỉ định giúp đại tỷ, đồng thời kiếm thêm ít đồng nướng vào sòng bạc, cuối cùng xôi hỏng bỏng không, giờ lại rước họa vào thân. Hắn sao có thể không tức giận! Đúng rồi, Xuân Phong đâu? Sao lại không có động tĩnh gì từ nó? Nhất định là do nó cố tình hãm hại, để xem ta đối phó với ngươi thế nào.
“Trưởng thôn, ngài xem, hắn vừa lợi dụng ta, giờ lại nhục mạ ta như vậy! Ta....ta...ta không sống nổi nữa!” Hình quả phụ tuyệt vọng nói, nói xong còn đập đầu vào tường, lấy cái chết ra uy hiếp. Trưởng thôn hài lòng với vở diễn của bà ta, diễn theo: “Yên tâm, ta nhất định sẽ làm chủ cho ngươi. Xem hắn nói gì đã.”
Trưởng thôn quay sang Chu Phúc Sinh, nói: “ Ngươi nói ngươi không làm, tại sao mọi người đều thấy ngươi quần áo xộc xệch chạy từ nhà Hình thị ra? Ngươi giải thích xem. Tối qua ngươi đã ở đâu, ai làm chứng?”
“Ta không làm gì cả! Tối qua ta ngủ cùng Tần ca, không hề ra ngoài!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT