Thái hậu và lão phu nhân cũng nhìn vào chiếc bát trước mặt với vẻ ngạc nhiên và bối rối. Do thân phận khác biệt, bát của Thái hậu và Diêu Vương là bát pha lê.
“Mời mọi người thưởng thức.” Xuân Phong mỉm cười nói, sau đó bước xuống, trở về chỗ ngồi.
Bách Lý Mặc Thần là người đầu tiên bình tĩnh cầm chiếc bát pha lê lên, múc một thìa cho vào miệng, cảm giác ngọt ngào và mát lạnh tan ngay trong miệng thật sự rất dễ chịu.
Một số người ban đầu còn có chút nghi hoặc, nhưng nhìn Diêu Vương cao quý còn hưởng thụ như vậy, tất cả đều cầm thìa lên bắt đầu ăn.
Nhất thời, đại sảnh yên tĩnh, thời gian như ngừng lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Thái hậu cũng thử một miếng nhỏ, mắt ngài bỗng sáng lên, hỏi Xuân Phong: “Nha đầu, thứ này làm từ đá lạnh sao?”
“Đúng vậy, Thái hậu nương nương, ngài thấy hương vị thế nào?” Xuân Phong hơi khuynh người về phía Thái hậu, gật đầu, rồi khiêm tốn hỏi ngài.
“Ừ, không tồi, giữa mùa hè mà có thể được ăn thứ này thật sự là quá khó rồi. Ngươi làm thế nào mà lại có được thứ này? Thứ này hiện tại chỉ có người Hung nô ở phía bắc mới có.” Thái hậu ngạc nhiên hỏi. Ở Thiên An Quốc, chỉ có vào mùa đông mới có đá lạnh, hơn nữa đá này cũng không giữ lâu được, vậy mà nha đầu này lại có thể làm được băng giữa mùa hè, quả thực là một nữ nhân hiếm thấy. Thái hậu không khỏi nhìn Xuân Phong với ánh mắt ngưỡng mộ. Trước đó ngài còn chưa nhìn kỹ, giờ mới phát hiện ra, nha đầu này đang đeo chiếc trâm vàng mà ngài tặng cho người chị em tốt năm nào. Xem ra người bạn già của ngài rất coi trọng người cháu gái này, nữ tử Hộ Quốc Công phủ đúng là người nào cũng rất xuất sắc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT