Khi Xuân Phong trở về Hộ Quốc Công phủ, lễ vật Hoàng thượng ban tặng đã đến phủ trước. Xuân Phong vừa bước vào cửa, lão phu nhân đã giữ nàng lại, khen ngợi một phen, khen Xuân Phong thông minh cơ trí, có thể được Hoàng thượng đích thân ban thưởng, có thể nói nàng chính là người khả quan nhất trong đám hậu bối.
Hạ Nhân Ngọc cũng cố ý dò hỏi thái độ của Hoàng thượng, không biết ngài còn nghi kỵ gì Hộ Quốc Công phủ bọn họ không. Chuyện này tuy nhạy cảm, nhưng vẫn phải tìm hiểu rõ ràng, nếu không, vô tình đắc tội Long nham, thì không phải là chuyện đơn giản. Nhưng dựa trên những gì Xuân Phong chứng kiến, Hoàng thượng đã không còn có chút hiềm nghi gì, nếu không, ngài đã không ban thưởng cho Hộ Quốc Công phủ nhiều như vậy.
Phỏng chừng chuyện này cũng tốn không ít tâm tư của Diêu Vương, dù sao vụ án cũng là do Diêu Vương điều tra, từ đó có thể gỡ bỏ phần lớn nghi ngờ, chắc một hôm nào đó ông phải đến Diêu Vương phủ cảm tạ hắn một phen.
Cứ như vậy, vụ án của Lý Linh Linh kéo theo một loạt chuyện nữa, đến đây coi như đã chấm dứt.
Hạ Sính Đình nhìn thấy phần thưởng mà Hoàng thượng ban cho Xuân Phong trong viện, trong lòng ghen tức đến phát điên, nhưng vẫn mỉm cười tiến lên chúc mừng.
“Chúc mừng biểu muội, có thể được Hoàng thượng đích ban thưởng như vậy, quả nhiên là có bản lĩnh.” Lúc này nàng không thể tỏ ra nhỏ nhen, tức giận. Trước mặt người khác, nàng vẫn là đại tiểu thư tao nhã hào phóng trước kia.
“Biểu tỷ khách khí rồi, chẳng qua là muội muội vận khí tốt thôi, nếu biểu tỷ thích thứ gì thì cứ lấy đi.” Xuân Phong cũng đáp lại bằng một nụ cười tương tự, hào phóng nói với Hạ Sính Đình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play