Cảm nhận được ánh mắt của Bách Lý Mặc Thần, Vương Tiểu Ngũ sợ tới mức thân thể mềm nhũn suýt nữa ngã xuống. Hắn chậm rãi nhìn về phía Xuân Phong, lắp ba lắp bắp nói: “Đúng. . .Đúng là người này, đúng là bà chủ của chúng tiểu nhân.” Nói xong, hắn cúi đầu như muốn chôn đầu vào giữa hai đầu gối.
“Đoàn thị nữ, ngươi còn gì muốn nói?” Bách Lý Mặc Thần nhướng mày hỏi Xuân Phong.
“Tiểu nữ có mấy câu muốn hỏi, thỉnh Hoàng thượng và Vương gia ân chuẩn.” Xuân Phong thẳng lưng dậy, không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói. Dáng vẻ này không hề giống với người mới bị chỉ điểm, tố cáo.
“Chuẩn, hỏi đi.” Lần này là chính Hoàng thượng lên tiếng, ngài có chút hứng thú nhìn Xuân Phong. Tiểu oa nhi này không tồi, bị người khác chỉ điểm còn có khẩu khí lớn như vậy, không hề hoảng sợ, cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, bình tĩnh xử lý, lại vô tình toả ra vài phần quý phái.
“Đa tạ Hoàng thượng ân chuẩn.” Xuân Phong tạ ơn Hoàng thượng xong, liền quay đầu hướng về phía Vương Tiểu Ngũ.
“Ngươi nói ta hạ độc Lý tiểu thư, vậy ta làm lúc nào, ở đâu? Ta hạ độc thế nào? Nếu đã làm chứng chống lại ta, thì hãy nói rõ ràng từng cái một cho ta biết.” Xuân Phong bình tĩnh, chờ đợi hắn trả lời. Đây là người của nàng, tuy rằng thời gian chưa lâu, nhưng nàng vẫn có cảm giác bị phản bội, cực kỳ khó chịu, nhưng nàng biết đây chưa phải là lúc bùng nổ.
“Việc này. . . hôm đó ta chỉ thấy bà chủ đi qua phòng riêng đó, hình như trong tay cầm gì đó, loay hoay với mấy thứ bát đũa trên bàn rồi đi ra.” Vương Tiểu Ngũ lo lắng đến mức giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT