“Đứa con này của ta sinh ra đã liệt nửa người, đại phu nói chỉ có thể uống thuốc để duy trì, nếu không, để đến mức hoại tư thì nửa thân còn lại cũng tàn phế mất.” nói đến đứa con mệnh khổ của mình, mắt bà chủ lại đỏ lên, nhưng vẫn kiềm chế để không khóc trước mặt người ngoài.
Người đàn ông biết vợ đang đau lòng liền đi đến, vỗ vỗ vai bà, an ủi. Có thể thấy tình cảm giữa họ rất tốt, đây cũng là một gia đình ấm áp, hạnh phúc. Xuân Phong cũng cảm thấy gia đình này rất có cốt khí, tuy gặp hoàn cảnh sống khó khăn, nhưng cũng không chạy đi khóc lóc kể lể cầu xin người khác, mà kiên trì, dùng cách của mình kiếm tiền chữa bệnh cho con. Đổi lại là nhà khác, chỉ sợ là đã mang đứa nhỏ lên núi, để mặc nó tự sinh tự diệt rồi. Thời đại này cũng không hiếm chuyện như vậy. Vì vậy, Xuân Phong quyết định giúp đỡ gia đình họ.
“Ngươi có thể cho ta xem đứa nhỏ được không? Ta biết chút y thuật, khả năng sẽ giúp được.” Xuân Phong mỉm cười, giống như đang hỏi ý kiến bạn bè, không hề có chút bố thí nào.
Xuân Phong nói xong, hai vợ chồng nhìn nhau một cái, cuối cùng, người phụ nữ gật đầu, trực tiếp mời Xuân Phong vào căn phòng phía sau sạp hàng.
Sau khi vén rèm ra, Xuân Phong nhìn thấy một cậu bé khoảng 5, 6 tuổi nằm im lặng trên giường, một tay cầm quyển sách lên đọc, không biết là có hiểu gì không.
Đồ đạc trong phòng được sắp xếp ngăn nắp, đơn giản, mấy bộ quần áo được xếp gọn gàng trên chiếc tủ đầu giường. Trong phòng cũng có mấy chiếc bát đất nung cũ kỹ và một ấm trà phổ thông, bà chủ định rót nước cho Xuân Phong, nhưng lại sợ Xuân Phong ghét bỏ, nhất thời không biết làm thế nào cho phải.
Xuân Phong nhìn ra sự lúng túng của bà, cười nói: “Không cần cầu kỳ như vậy, để ta xem đứa nhỏ luôn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT