Nói xong, hắn còn khoanh tay, hất đầu lên, ưỡn ngực, tỏ vẻ: “Ta thật lợi hại”.
Xuân Phong nhìn mà bật cười, sao lại có người mặt dày vậy chứ, cô còn chưa mở lời khen mà hắn đã phổng mũi rồi.
“Xấu xa này, ngươi nhà nam nhân nhà nào vậy? Sao lại không biết xấu hổ như vậy.” Xuân Phong cười đến mặt đỏ bừng, nói.
“Tất nhiên là người đàn ông của nàng rồi.” Bách Lý Mặc Thần ôm Xuân Phong vào lòng.
“Thôi, muộn rồi, đi ngủ sớm đi, mai ta sẽ đưa cho chàng đơn thuốc giải độc. Có một số loại khá hiếm, chàng phái người đi tìm, nhanh chóng giải hết độc trong người đi.” Xuân Phong lại nói về độc của Bách Lý Mặc Thần, trong lòng có chút lo lắng, không biết lúc nào mới hoàn thiện được.
“Có phải là người phụ nữ của ta đang đau lòng cho ta không.” Bách Lý Mặc Thần rạng rỡ nói, mắt sáng lên, như có thể thắp sáng trái tim Xuân Phong.
“Vớ vẩn, nếu chàng chớt, chẳng phải mọi nỗ lực cứu chàng trước đây của ta đổ sông đổ bể rồi sao? Lần này ta còn mất không ít máo.” Xuân Phong trợn mắt nhìn hắn, còn khươ khươ cổ tay về phía hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT