“Đừng lo lắng, Xuân Phong, con đợi chút, ta đi gọi mọi người cùng nhau đi tìm.” Trưởng thôn nghe Xuân Phong nói xong, nhanh chóng chạy đi tìm người, trước khi đi còn không quên trấn an cô. Nhìn bóng dáng ông dần khuất xa, Xuân Phong cảm thấy may mắn, thôn dân ở đây vẫn sống rất chất phác, chỉ cần người khác cần giúp đỡ, họ chắc chắn sẽ ra tay cứu giúp. Trong lúc chờ trưởng thôn tập hợp mọi người, Xuân Phong trở về nhà, cô sợ tình trạng của mẹ hiện tại không thích hợp ở một mình. Cô rảo bước về nhà, vừa về đến nhà, một bóng đen bỗng bước ra từ một góc khuất, tiếp cận Xuân Phong.
“Là ta đây, cô nương! Ta mới tìm thấy cái này ở cửa, ta cũng đã phái người đi theo người truyền tin rồi." Huyền Dịch lấy lá thư từ trong người ra, cung kính nói với Xuân Phong. Ngay khi Xuân Phong trở về và phát hiện ra Xuân Sinh mất tích, Huyền Dịch đã biết chuyện. Vì vậy, khi có người lạ đến đưa thư, Huyền Dịch đã cảnh giác, thận trọng bố trí người theo dõi. Xuân Phong nhìn lá thư còn nguyên vẹn, cô biết Huyền Dịch vẫn chưa đọc lá thư này.
Cô nghe hắn nói, cũng không nói gì, chỉ im lặng mở lá thư ra đọc kỹ. Nội dung bức thư chỉ có mấy chữ: “Nếu muốn cứu đứa bé, trưa mai mang theo 1 ngàn lượng bạc đến túp lều hoang sau thôn. Nếu không, chờ nhặt xác đi.”
Chỉ mấy chữ đơn giản đã dễ dàng chọc tức Xuân Phong. Cô cực kỳ phẫn nộ. Lần đầu tiên kể từ khi đến đây, cô mới cảm thấy cơn giận bùng lên như thế. Xen lẫn cảm giác tức giận là nỗi sợ hãi và lo lắng. Xuân Phong đương nhiên không dám để mẹ biết chuyện này. Cho nên việc nhờ người trong thôn hỗ trợ tìm kiếm vẫn diễn ra như kế hoạch, chuyện lá thư này Xuân Phong chỉ có thể giao cho Huyền Dịch điều tra.
Xuân Phong vẫn không nói thêm lời nào, trực tiếp đưa lá thư cho Huyền Dịch. Hắn im lặng cầm lấy, lướt qua nội dung rồi cất lá thư đi, cúi người chắp tay: “Cô nương, chuyện này cô cứ giao cho chúng ta xử lý, chúng ta nhất định sẽ mang thiếu gia an toàn trở về.”
“Ừ, giờ cũng chỉ có thể làm như vậy, nhưng chuyện này….” Xuân Phong trầm ngâm suy nghĩ, rồi trầm giọng thì thầm mấy câu với Huyền Dịch. Hắn gật đầu, rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Xuân Phong trở về thăm mẹ, thấy mẹ vẫn ngồi ở chỗ cũ, cô đơn và yếu đuối, cô bỗng cảm thấy bà già đi rất nhiều. Xuân Phong nhìn mà đau lòng. Nếu cô cẩn thận hơn thì đã không xảy ra chuyện như vậy, cô vừa nghĩ vừa tự trách. Cuộc sống của cô từ khi đến đây vẫn luôn khá yên bình, nên cô đã buông lỏng cảnh giác.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play