Cùng số phận không bán chạy như trâu chính là lợn, trong châu thành mỗi nhà nuôi vài con gà vịt còn ổn, nuôi lợn thì thật sự không có đất, mà thôn dân của mỗi thôn không có đủ tiền mua lợn con.
Theo lời dặn dò của đại tẩu có thể mua đều mua, Thẩm Ninh đã hỏi tiểu lại mua gia súc còn có thể mua thêm một con lợn, nghĩ cũng không nghĩ liền mua, còn nhân tiện mua giúp một con cho Thẩm Kim: "Nếu ngươi không muốn nuôi, con này tính là của nhà chúng ta."
Thẩm Kim mỉm cười he he: "Muốn muốn muốn, muốn nuôi!"
Nguỵ Lệnh Trinh nhìn lợn, có chút khó xử.
Nuôi mấy con gà con vịt còn được, mấy năm nay ở trong núi cũng dần dần học được những việc này, nuôi lợn, Nguỵ Lệnh Trinh thật sự không làm được. Đừng nói là nàng ấy, lão thái thái trong nhà cũng mười mấy hai chục năm chưa từng phải chịu khổ như vậy.
Nàng ấy cầm hộ tịch nhà mình nhìn chằm chằm mấy con lợn con kia nửa ngày, cảm thấy công việc này nàng ấy thật sự không làm nổi, quay đầu nhìn Thẩm Ninh và Thẩm Kim hai mắt phát sáng chọn lợn, liền bước vài bước qua, hỏi: "A Ninh, nhà các cháu còn muốn mua lợn?"
Thẩm Ninh gật đầu: "Mua, đại tẩu cháu nói, có thể mua đều mua."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT