Thẩm Ninh còn có thể mắng lại Thẩm Kim, nhưng đối với hai tiểu đường đệ sắp khóc, lại không biết nên làm thế nào.
Thẩm Kim lại cảm thấy đệ đệ Thẩm Ngân nói trúng vào chỗ mềm của Thẩm Ninh, đắc ý nói: "Đúng vậy, mấy ngày trước còn ăn lương thực mà nương ta cho."
Thằng bé không lên tiếng thì không sao, vừa mở miệng, một câu liền khiến Thẩm Ninh vốn đã mềm lòng lại càng thêm tức giận.
Tiểu cô nương tức giận nói: "Hai thìa canh, Tam thẩm biết chúng ta không còn lương thực, ngay cả trấu cũng không còn, hai ngày cho hai thìa cháo rau, đảo đến đảo đi toàn là nước, gạo còn đếm được có mấy hạt, rau dại trộn vào trong cháo ba người ăn hoàn toàn không tìm thấy hạt gạo nào."
Nghĩ đến những ngày tháng đã qua lúc trước, vành mắt Thẩm Ninh lập tức đỏ lên: "Đại tẩu ta suýt chút nữa sống sờ sờ bị đói đến chết."
"Nửa đêm nhị ca gõ cửa xin lương thực, cha nương các ngươi nghe thấy còn giả vờ không nghe thấy!"
"Chúng ta còn nhỏ như vậy, tại sao Tam thúc lại phân chúng ta ra ngoài, không có ruộng cũng chẳng có đất."
Tiểu cô nương càng nói càng thấy tủi thân, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, tự mình khóc trước, vừa khóc vừa nói, nói năng lộn xộn lúc thì Tam thúc, lúc thì cha nương ngươi.
Cuối cùng lau nước mắt, tức giận nói với Thẩm Kim: "Ngươi còn nói nhị ca ta là xin ăn, ta mới không cho các ngươi ăn tóp mỡ! Nghĩ cũng đừng nghĩ!"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT