Tang La nhìn những dân chúng cũng mang hàng hóa vào thành để bán giống như các nàng, đang muốn nói cứ đi theo bọn họ đi, nàng chợt nghe phía trước không xa có ba tiếng trống vang lên, có người cao giọng xướng: "Mở họp chợ!"
Theo tiếng trống này vang lên, những dân chúng vừa mới vào thành lập tức đẩy nhanh tốc độ đẩy xe, mang quang gánh, xách giỏ, đồng loạt đi về cùng một hướng.
Thì ra là có buổi họp chợ đặc biệt, Tang La vội vàng gọi Tần Phương Nương: "Thẩm, chúng ta nhanh chóng đuổi theo."
Mọi người đang mạnh mẽ chen vào một khu đất trống giữa các tòa nhà nơi cách cửa thành không xa, đây là buổi họp chợ đặc biệt của huyện Kỳ Dương. Tiếng trống lớn vừa rồi phát ra từ chiếc trống được đặt trên đài cao ở tầng hai của một tòa nhà hai tầng ngay lối vào của khu chợ.
Đứng từ cổng chợ nhìn vào bên trong, trong chợ đã sớm bày ra vô số các hàng quán nhỏ, đã có mấy hộ gia đình trong huyện cầm theo một chiếc giỏ trống để đi chợ. Những người ở xa mới tới như Tang La các nàng lúc này thì có thể coi là tới trễ rồi.
Muốn tiến vào chợ thì cũng cần phải xếp hàng, Tang La nhướng cao cổ nhìn về phía trước, xếp đầu tiên là một lão hán đang đẩy xe, lúc này chiếc xe của lão dừng lại ở trước cổng chợ, lão lấy ra một đồng tiền từ trong tay áo rồi khom người đưa cho một gã quan nhỏ cầm roi thủ vệ.
Gã quan nhỏ kia nhìn mấy túi đồ trên xe lão hán, sau đó mới thu tiền, xoay người ném tiền vào trong một chiếc thùng lớn, rồi lại đưa cho lão hán kia một khối mộc bài hình chữ nhật lớn bằng nắm tay, lão hán cầm mộc bài nhét vào trong tay áo, lúc này lão mới tiếp tục đẩy xe đi vào bên trong.
Tân Phương Nương nhìn thấy thế, môi nàng ấy run rẩy, nhỏ giọng hỏi Tang La: "Bây giờ còn phải đưa tiền sao?"
Xếp hàng trước hai người là một nam nhân trung niên, ông ấy quay đầu lại nhìn hai người Tang La rồi nói: "Chắc đây là lần đầu tiên hai người vào huyện bán đồ đúng không?"
Vừa nghe đã biết đây là một người biết chuyện.
Tang La vội vàng hỏi: "Đại ca, đây là lần đầu chúng ta tới đây, vừa nãy vào thành không phải đã giao phí vào thành rồi sao? Muốn vào chợ cũng cần đưa tiền sao?"
Nam nhân nhìn gã quan nhỏ canh cổng ở phía trước rồi mới quay đầu nhìn hai người Tang La, nói: "Đây là quy củ mới được ban hành ba tháng trước, vào chợ phải giao thuế chợ, cụ thể còn phải xem bán gì, nếu là đồ dùng hàng ngày hay lương thực rau xanh gì đấy không quá quý trọng, vào chợ chỉ cần đưa một người một văn tiền."
Ông ấy nhìn hàng hóa của hai người, rồi đè thấp âm thanh, chỉ điểm: "Nếu các ngươi có nhiều hàng hóa, thì nên giao một văn tiền đi, trong chợ có nhiều người lui tới, có thể bán được nhiều. Còn nếu ít, các ngươi ra phố chọn một số ngõ hẻm rao hàng để bán, có thể tiết kiệm được một văn tiền. Nhưng mà phải chú ý, đừng có mở hàng quán ở trên đường, nếu bị quan lại tuần tra đường phố bắt được thì sẽ bị phạt năm văn tiền, đến lúc đấy lại mất nhiều hơn."
Tang La nghe hiểu, đây là quan phủ lại muốn đánh thêm một loại thuế đây mà.
Tân Phương Nương có chút hoảng hốt, thứ này còn chưa có bán, hai người các nàng lúc đầu vào thành đã phải giao hai văn tiền, bây giờ vào chợ lại còn phải đưa thêm hai văn tiền, ở nông hộ bốn văn tiền là số tiền tương đối lớn. Bây giờ chuyện gì cũng chưa làm được mà đã mất tiền, này không phải giống như ném tiền qua cửa sổ sao?
"Tức phụ A Liệt, chúng ta phân công nhau mang gánh đi bán đi."
"Không vội." Tang La trấn an, sau đó nàng lại hỏi nam nhân trung niên kia."Đại ca, phí vào chợ là thu theo đầu người, cho dù hàng hóa ít nhiều thế nào đúng không?"
Nam nhân gật đầu: "Thu theo đầu người."
"Vậy trong huyện có bao nhiêu chợ như thế này? Tất cả đều thu thuế chợ như nhau sao?"
Nam nhân kia thấy nàng không quan tâm đến tiền bạc, chỉ muốn hỏi thăm mấy chỗ chợ, ông ấy cười cười: "Hai chỗ, bên ngày là chợ Đông, đi ngược lại hơi xa một chút, ở bên kia huyện thành có một cái chợ Tây, thuế chợ thu giống nhau."
"Chuyện mang gánh đi bán, chỉ cần không bày hàng quán ở chỗ đường lát đá phiến mà đi xung quanh rao hàng thì sẽ không bị những người tuần tra đường phố bắt có phải không?"
"Sẽ không bị bắt, nhưng để an toàn, các ngươi có thể đi vào những ngõ nhỏ có đông người qua lại để rao hàng."