Thẩm An và Thẩm Ninh mong ngóng thiết tha đi theo đằng sau, hiển nhiên cũng muốn đi cùng, lần này Tang La hết cách: "Làm quá sở đắt quá nên không dẫn hai đứa vào huyện được, yên tâm đi, sau này chúng ta có tiền rồi chắc chắn đại tẩu sẽ dẫn hai đứa vào trong huyện chơi."

Dỗ dành hai đứa trẻ mấy câu, nhóm lửa hay nấu cơm cả hai đứa trẻ điều biết nên Tang La yên lòng để hai đứa ở lại trông nhà, còn nàng thì gọi Tần Phương Nương xuất phát.

Trần Hữu Điền đưa thê tử đến rồi cũng vẫn chưa về mà chủ động giúp khiêng hai cái thùng nặng nhất, Tần Phương Nương rỗi việc bèn nhận lấy hai cái sọt từ Tang La rồi tự gánh.

Sau cùng ba người đi ra khỏi thôn, chỉ có tay Tang La là trống không.

Trần Hữu Điền đưa đi tận ba bốn dặm, thấy sắc trời sáng lên mới dừng bước lại, đưa cái gánh cho Tần Phương Nương còn mình thì quay về.

Tang La ăn cơm chó suốt dọc đường cuối cùng cũng nhận được gánh của mình, nàng cảm ơn Trần Hữu Điền, đợi hắn đi rồi nàng cười nói với Tần Phương Nương rằng: "Thẩm, Hữu Điền thúc đối xử với thẩm tốt thật đấy."

Tần Phương Nương hơi xấu hổ: "Chỉ có chút sức vụng về ấy thôi."

Cả phu lẫn phụ đều hướng nội dễ xấu hổ.

Thấy dáng vẻ gầy yếu mỏng manh của Tang La, nàng ấy lại hỏi: "Con có gánh được không?"

Tang La cười đáp: "Vẫn được, so với lần đầu gánh thùng nước thì nhẹ hơn nhiều, mấy hôm nay vẫn luôn làm việc nên cũng rèn luyện sức lực được đôi chút, thẩm đã từng tới huyện bao giờ chưa?"

"Từng đến rồi." Tần Phương Nương tiếp lời nhưng có hơi do dự: "Nhưng không quen cho lắm, đã từ nhiều năm trước rồi."

Thật ra lần trước rất lạ lẫm, lần đầu tới huyện là vào năm vừa lánh nạn đói, ở ngay cổng huyện có phú hộ phát cháo, những nạn dân như bọn họ chỉ được ở bên ngoài cổng thành, cũng chưa từng bước qua cổng thành bao giờ.

Lần thứ hai là phải đăng ký hộ khẩu ở thôn Thập Lý, nàng ấy theo mẹ chồng đến huyện gánh đồ mua đồ, lần ấy là mẹ chồng vào, nàng ấy cũng vẫn đợi ở bên ngoài thành, dẫu sao thì những người sống ở ngoài thành như bọn họ mà muốn vào thành thì phải có quá sở, làm cái này chẳng phải cần đến tiền sao? Năm văn tiền, nào có ai nỡ tiêu từng ấy tiền chỉ để đi vào huyện cơ chứ.

Những năm sau, người trong nhà vào huyện cũng chỉ có nam nhân vào huyện làm công khi rảnh rỗi sau vụ mùa, còn nàng ấy thì chưa vào bao giờ.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng ấy đã bắt đầu căng thẳng.

Tang La cảm nhận được sự căng thẳng của Tần Phương Nương bèn chuyển chủ đề sang việc trồng trọt, nàng hỏi Tần Phương Nương bây giờ còn có thể trồng thêm những cái gì nữa.

Hôm qua lúc đi đưa quá sở Tần Phương Nương thấy mấy người nhà Tang La đang đào xới mảnh đất nhỏ phía sau nhà, thứ được trồng vẫn là bạc hà, tía tô mọc dại, nàng ấy liền biết Tang La muốn trồng rau.

Đây là sở trường của Tần Phương Nương, vẻ mặt của nàng ấy dần dần thả lỏng.

"Khí hậu ở chỗ chúng ta khá tốt, thứ có thể trồng được bây giờ cũng khá nhiều, củ cải trắng, củ su hào, cải thảo, dưa chuột, hành, tỏi, những thứ này đều có thể trồng được, nếu như con muốn trồng thì hôm nay về ta sẽ gói hạt giống cho con."

"Tất nhiên là được, chỉ là ta không biết trồng."

Trên gương mặt Tần Phương Nương hiện lên nụ cười: "Không khó đâu, tới lúc ấy ta sẽ dạy con."

Tần Phương Nương là người thành thật, nhiệt tình, nàng ấy nói là đến lúc đó sẽ dạy, dọc đường đều nói cho Tang La nghe về một vài kiến thức chung của việc trồng trọt.

Thực ra mấy năm Tang La sống ở trên núi cũng trồng rau nhưng vốn nguyên thân không biết làm, nên muốn trồng được rau hẳn hoi thì vẫn phải có một người thầy như thế này, hơn nữa hiện giờ có rất nhiều loại rau nàng cũng không biết chúng trông như thế nào, chứ đừng nói đến việc trồng chúng, do vậy mà lúc này nàng nghe rất nghiêm túc.

Một người dạy một người học, bất tri bất giác đã đi qua thôn Tam Lý, đi được một lúc nữa thì cuối cùng cũng đi ra khỏi đường núi, tầm nhìn được mở rộng ra, nhìn về phía xa xa là trông thấy bức tường thành màu vàng.

"Đằng trước chính là huyện lỵ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play