Chiều tối, đoàn người Thẩm Liệt trở về, mỗi nhà cũng thu đồ núi vào, về sơn động nhà mình.
Tang La bởi vì phơi đồ ở núi ngay cạnh nhà, lúc này đã cùng Thẩm Ninh làm xong cơm tối, hạt dẻ, nấm hương, thịt hun khói cắt miếng nhỏ, thêm gạo đun trên lửa nhỏ nấu thành cơm thịt hun khói, mùi thơm tới mức Thẩm Liệt còn chưa rửa tay, bụng đã lộc cộc hưởng ứng.
Tang La nghe vậy bật cười, dập lửa, bảo Thẩm Ninh cầm bát đũa ra, múc cho mỗi người một bát, ngồi trên mấy hòn đá tròn lớn không biết Thẩm Liệt chuyển đến từ lúc nào, bắt đầu ăn cơm tối.
Buổi chiều người nào bận việc người đấy, lúc này cũng không chú ý đến cái gì mà khi ăn không thể nói, Tang La hỏi Thẩm Liệt: "Sau này sắp xếp như thế nào, mọi người đã thảo luận chưa?"
Các nam nhân tụ lại với nhau, chuyện lớn như vậy tất nhiên không thể không bàn đến.
Thẩm Liệt gật đầu, nói: "Trước khi khu vực bên trong loạn hơn, chắc chắn phải tiếp tục săn bắn và tìm đồ núi. Chúng ta vừa mới thương lượng, từ hôm nay tráng đinh không về cốc, bên ngoài này lúc nào cũng phải có người canh, không thể cho người khác có cơ hội đến gần chỗ này, nếu không người đều trốn trong sơn cốc, đến khi bị phát hiện ra mới phòng thủ thì rất rắc rối, dù sao người ở khu vực bên trong sẽ nhiều hơn, không chỉ có mấy nhà chúng ta rào một mảnh đất để trồng trọt, không quá bắt mắt."
"Sau này chúng ta đều chia thành ba tổ, một tổ ra ngoài đi săn, hai đội còn lại ở đây trồng trọt phơi đồ núi bí mật canh giữ sơn cốc, ba đội thay phiên nhau đi, ta và Đại Sơn lần lượt dẫn đội, cũng bảo đại thúc Thi gia ra ngoài cốc, canh gác chỗ vào sẽ để cho mấy người Chu Thôn Chính ở lại trong sơn cốc phụ trách."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT