Bà ấy nhận đồ lấy gai đặt ở bên tay, liếc nhìn cái sọt mà Tang La vừa đặt xuống, nhìn thấy bên trong có một cái chậu gốm, không biết bên trong là cái gì, còn phủ một chiếc lá sen lên trên, dưới chậu gốm là một túi đựng thóc, Trần bà tử có chút kinh ngạc: "Gạo ngày hôm kia ta mang lên núi cho ngươi ăn hết rồi?"

Hai thăng gạo chứ ít gì.

Được rồi, hai thăng đặt ở nhà bình thường quả thật ăn không được mấy ngày, nhưng tình hình của Tang La và hai hài tử, Trần bà tử cảm thấy bọn họ sẽ không xa xỉ đến mức ăn cơm gạo trắng

Tang La cười nói: "Làm sao có thể, đây là một túi khác."

Vừa nói nàng vừa lấy chậu gốm từ sọt ra, cởi lớp lá sen ở trên ra rồi mỉm cười đưa cho Trần bà tử, nói: "Về nhà làm mẻ mới, mang qua cho nhà bà thêm đồ ăn, hôm nay vất vả Hữu Điền thúc giúp cháu gánh đồ cả đường."

Trần bà tử vừa nhìn qua liền nhìn thấy đậu phụ tiên xanh biếc trong chậu gốm.

Bà bây giờ cũng biết thứ này Tang La bán hai văn một miếng, đắt hơn trứng gà, lắc đầu từ chối: "Tiện tay mà thôi, không cần mang thứ này qua."

Tang La đặt chậu gốm vào tay Trần bà tử, đợi bà ấy cầm lấy, buông tay ra, mỉm cười nói: "Đó cũng là giúp cháu một chuyện lớn, nếu không sáng nay cháu còn phải mệt đủ đường, ngoài ra, cháu còn muốn mượn dùng chậu gốm nhà bà mấy ngày nữa."

Trần bà tử cầm chậu gốm nặng trịch, tâm tình phức tạp, nhìn về phía ngoài cửa viện, không nói gì, nhận lấy, bảo Tang La cần dùng chậu gốm thì cứ qua lấy dùng trước, chỉ dặn một câu sau này đến mượn cái gì cứ trực tiếp đến lấy, không cần đi đi về về mang đồ ăn qua.

Sau đó để Tang La ngồi một lúc, chính mình cầm chậu gốm đi vào trong nhà.

Tang La mỉm cười đáp lại, cầm cái túi đựng thóc đi thẳng vào chỗ cối giã gạo dưới hiên nhà Trần gia.

Lúc này nông gia hầu hết nhà nào cũng có cối giã gạo, vì thóc tương đối dễ bảo quản, không dễ có côn trùng, mà gạo lại dễ có sâu gạo, cho nên trong nhà một lần sẽ không đãi quá nhiều gạo, nhà nào nhân lực không đủ, một lần đãi gạo ăn vài ngày, nhà nào đủ nhân lực, nữ nhân trong nhà gần như ngày nào cũng đãi gạo nấu cơm.

Trần bà tử mang đậu phụ tiên vào phòng bếp, không lâu sau cầm chậu gốm ra, trong tay còn cầm một cái chày gỗ cao bằng người đưa cho Tang La: "Dùng đi, biết đãi gạo không?"

Tang La gật đầu.

Thật ra nàng chưa từng tự mình đãi gạo, thời hiện đại ở đâu cũng trực tiếp bán gạo, ngươi có muốn tìm một nơi bán thóc cũng không dễ dàng, cho dù có sống trên núi, mua thóc của nông dân trên núi, cũng là mua rồi mang tới máy xát gạo, cần gì phải làm công việc đãi gạo như này.

Ngược lại là nguyên thân, từ khi đến Thẩm gia, Lý thị chuyển công việc đãi gạo này cho nàng, sau khi phân gia, hai túi lương thực kia cũng là thóc, toàn dựa vào nguyên thân dùng cối đá của Thẩm gia để đãi gạo, tất nhiên, lúc đãi xong không phải hai túi gạo, có ba phần bên trong đều là trấu.

Khi không có lương thực, vo tròn trấu, lấy các loại rau rừng bọc lại, miễn cưỡng nuốt xuống cũng coi như xong một bữa.

Hai tiểu hài tử đến Thẩm gia mượn lương thực, là trong nhà đến trấu cũng ăn hết rồi.

Tang La nhớ đến trong ký ức của nguyên thân cảm giác đãi hai túi thóc, hai cánh tay đau đến mức không nhấc nên nổi liền kinh hãi không thôi, may mà nàng chỉ có hơn hai thăng thóc.

Nàng lấy túi đựng ra khỏi sọt, đổ hết thóc vào trong cối đá, cầm chày gỗ lên bắt đầu làm việc, lúc đầu còn khá dễ dàng, lúc sau cánh tay đau nhức như nào chỉ có mình nàng biết.

Khó trách triều Tần đãi gạo có thể coi là một loại hình phạt, một ngày không ngừng đãi gạo, thật sự không khác gì chịu hình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play