Trần bà tử liếc nhìn nhi tử, biết nút thắt trái tim không thể cởi trong lòng hắn, nhưng nhi tức phụ không nhìn ra, bà ấy không nói gì, đổi chủ đề: "Hôm nay con về sớm, nghỉ ngơi uống ngụm nước, qua ruộng giúp cha con một tay."

Còn hơn ở nhà suy nghĩ lung tung.

Trần Hữu Điền gật đầu, đi lấy một cái bát, cầm ấm nước lạnh trong phòng khách đổ ra nửa bát rồi uống, quay đầu vào trong viện vác cuốc đi ra ngoài ruộng.

Tần Phương Nương có chút không giải thích được: "Nương, chàng ấy làm sao vậy?"

Trần bà tử nhìn nàng ấy.

Làm sao vậy, nghĩ đến Đại Lang chứ sao.

Tại sao giá lương thực tăng lên, còn không phải vì chinh chiến liên miên, lương thực của triều đình không đủ, phải trưng thuế trước, lương thực trong tay mọi người đều hạn hẹp, phía bắc lại gặp phải trận thảm họa, có thể không tăng giá sao.

Bởi vì cái chết của trưởng tôn, chuyện liên quan đến chinh chiến luôn là chuyện cắm trong tim của nhi tử.

Khác với Thẩm gia, Thẩm gia là Thẩm Tam tiêu tiền động tay động chân đẩy Thẩm Liệt chưa đủ tuổi ra ngoài, Đại Lang nhà bọn họ lại thương cha nó, chủ động tìm đến lý chính đổi tên, danh sách báo lên trên, đến lúc sắp đi, người trong nhà mới biết, không cách nào đổi lại được.

Lúc đầu nghe nói Đại Lang và Thẩm Liệt ở cùng một doanh trại, khi tướng sĩ của doanh trại kia đều chết hết, Trần Hữu Điền hận không thể đi tìm chết.

Qua hơn nửa năm, người mới từ từ thoát ra, chỉ là trong lòng rốt cuộc có tốt hay không, ai trong nhà này cũng rõ ràng.

Không thể tốt được.

Có thể nói chuyện này với nhi tức phụ sao?

Tình thương của hai phu thê đối với nhi tử đều như nhau, nhi tức phụ không liên tưởng đến phương diện này, bà ấy hà cớ gì lại nhắc đến, chọc vào vết thương đã kết vảy.

Cho nên Trần bà tử chỉ xua tay, nói: "Hẳn là nghĩ đến phía bắc chịu thiên tai nghiêm trọng, chúng ta năm đó cũng là chạy nạn tới đây."

Tần Phương Nương nghĩ đến tai họa ở quê hương năm đó, cả nhà chỉ còn đường chạy nạn, lại thở dài một tiếng: "Aiz, ông trời không cho đường sống, con người chẳng còn đường mà chạy."

*

Tang La hoàn toàn không biết chuyện của Trần gia.

Nàng dẫn theo hai tiểu hài tử hái đủ lá của cây thần tiên, về nhà rửa trước một phần nhỏ, rửa sạch số lá làm đủ bốn miếng, chuẩn bị làm đậu phụ thần tiên.

Thẩm Ninh đã làm vài lần nên đã biết hết các bước, thấy đại tẩu hai ngày qua không nghỉ ngơi tốt, tối qua cũng không ngủ được mấy, vội vàng tiến lên: "Đại tẩu, để muội làm, tẩu nghỉ ngơi một lát đi."

Làm cái này cũng không khó gì, Thẩm Ninh thật sự có thể làm được, Tang La nghĩ nghĩ, đáp: "Cũng được."

Chuyện trong tay giao cho Thẩm Ninh, nàng cũng không nghỉ ngơi, cầm một cái bát đến bên khe suối múc một bát nước, xoay người tưới vào đay đang hong trên giá tre bên ngoài nhà.

Đi nửa buổi sáng, đay đã hơi khô quá, Tang La cầm lên xem xét cẩn thận, nghĩ đến màu tẩy ra sẽ hơi đỏ. Như vậy sợi đay làm ra sẽ không đủ trắng, không cầm đi bán được, dùng ở nhà thì còn được.

Bây giờ đã có cách kiếm tiền, Tang La cũng không quan tâm lắm, không nói đến dệt, trong nhà cũng phải có một ít thứ như chỉ và dây thừng các loại thì mới được, nàng cũng kiên nhẫn, lấy mấy lần nước, cẩn thận vẩy nước lên từng sợi gai, lại hong khô thêm một ngày, hẳn là có thể se chỉ được rồi.

Thẩm An đã lôi ra một cái túi cũ cất kỹ thóc đi, lúc này thấy muội muội và đại tẩu đều đang bận rộn, cậu bé chạy đến bên người Tang La: "Đại tẩu, đệ làm cái gì?"

Bình thường vào thời điểm này, cậu bé thường dẫn muội muội đi khắp nơi để tìm rau dại quả dại có thể ăn được, nhưng hôm nay và ngày mai rõ ràng không cần tìm rau dại, nhất thời không biết chính mình nên làm gì.

"Hay là đệ lại đi cắt một ít đay về?"

"Tạm thời không cần." Tang La nhìn cỏ dại mọc khắp bên ngoài nhà: "Mang theo một cái sọt, chúng ta qua bờ suối tìm vài thứ, thuận tiện đặt một cái sọt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play