Thẩm Liệt đối với Tang La, chỉ là một cái tên tồn tại trong tịch thư nhà bọn họ.
Nhưng cái tên bình thường nàng thậm chí còn không quá nhớ kỹ này, đột nhiên có một ngày xuất hiện mồn một trước mặt nàng.
Hắn hơi cúi người xuống, thật lòng nói một tiếng cảm ơn với nàng, cảm ơn nàng đã chăm sóc Thẩm An và Thẩm Ninh, hai hài tử đã sống chung mấy tháng đã hoàn toàn được Tang La coi là người nhà nên được nàng che chở bảo vệ.
Tang La có chút bối rối, như thể ngươi làm việc vất vả chăm chỉ để xây dựng một cây cầu, ngươi đi đến giữa rồi, có một người đến, hắn là chủ nhân của chân cầu và ván cầu, hắn nhìn thấy cây cầu đã được dựng xong, đôi mắt tràn đầy nhẹ nhõm và biết ơn, cúi gập người nói cảm ơn, cảm ơn ngươi đã giúp ta xây xong cây cầu.
Hắn chân thành cảm ơn nàng, nhìn dáng vẻ này xem ra đại khái cũng là một người ngay thẳng, không đến nỗi bạo nộ tổn thương nàng, nhưng nên hình dung loại cảm giác này như thế nào đây?
Cây cầu mà nàng vất vả xây dựng dường như đổi chủ trong tích tắc, hắn có thể cho phép nàng ở đây đi qua đi lại, đi thế nào cũng được, nhưng hắn cũng có thể rút ván cầu bất cứ lúc nào, bởi vì trên danh nghĩa nàng xây dựng cây cầu này theo lý đều là của hắn.
Cây cầu này tương ứng với thực tế, có thể là ngôi nhà này, có thể là ngôi nhà mà nàng đã làm việc vất vả để xây nên, là tổ ấm nàng yên tâm lập nghiệp ở thời không này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT