Thẩm An tiễn người đi, Thẩm Ninh nghiêng người về phía Tang La, trong tay cầm lấy một miếng bánh táo chua: "Đại tẩu, tẩu cũng ăn."
Tang La hơi ngửa đầu ra sau, hạ mắt nhìn, nói: "Xé một nửa cho ta là được."
Thói quen đã hình thành từ những năm dưỡng bệnh ở kiếp trước, đồ ăn dù ngon đến đâu cũng chỉ ăn lượng vừa đủ.
Thẩm Ninh hiểu biết một chút tính tình của đại tẩu, mỉm cười xé một nửa, nửa còn lại lại xé nửa, nửa còn lại nhét vào miệng Thẩm An vừa mới đi vào.
Ăn xong, Thẩm Ninh đi trộn thức ăn cho gà, dùng dao trúc băm nhỏ bồ công anh và ngải cứu, lấy một nắm cỏ kê trộn với một nắm trấu, làm xong mới phản ứng lại: "Đại tẩu, ở nhà chúng ta không có máng."
Không thể cho gà ăn bằng bát, nếu vương vãi xuống đất, sân của ngôi nhà mới xây, đẹp biết bao nhiêu, một khi bị vương vãi như vậy thì bẩn biết bao nhiêu.
Tang La suy nghĩ, lấy thân tre mà chiều hôm qua chỉ mới dùng một đoạn nhỏ ra, dùng cưa cắt một đoạn tre thô, từ giữa chẻ làm đôi liền trở thành hai cái máng thức ăn và máng nước nhỏ, dựa theo kiểu dáng chọn miếng mỏng hơn một chút, cũng chuẩn bị một phần cho vịt con.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT