Vài năm trở lại đây, chỗ bọn họ mọi người đều hiểu, gặp phải nhà nào không thân, nếu như thấy trong nhà không có nam nhân, đừng hỏi, hỏi rồi dễ đụng vào chuyện đau lòng của người ta.
Lúc này Tang La mới biết tại sao vị Lư Nhị thẩm trẻ tuổi kia cho dù có cười với nàng, giữa mày luôn theo một tầng u sầu không tan, cả người dường như cũng chẳng có mấy phần sức sống.
Nếu như nói buổi trưa khi mua một đống đồ dùng trong nhà, nàng còn cảm thấy năm tháng tĩnh hảo, mong đợi tương lai, bây giờ lại thêm vài phần âu sầu.
Chiến tranh thời cổ đại mới là nỗi thống khổ lớn nhất của bách tính, nàng mới xuyên đến không bao lâu, sợ là có rất nhiều chuyện còn chưa từng gặp phải.
Tang La không hỏi mấy câu như tại sao luôn chinh chiến như vậy, chỉ gật đầu: "Cháu biết rồi."
Nghĩ đến trưởng tôn của lão thái thái cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự, lại có chút áy náy nhìn về phía Trần bà tử.
Lão thái thái mỉm cười: "Không sao, ngươi cũng không biết, hơn nữa sống trong thế đạo như vậy, người cũng phải học cách tự khai thông cho chính mình, nếu không còn có thể làm sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play