"Đau lòng?" Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Thẩm An, buồn cười xoa xoa của cậu bé, nghiêng người lại gần thì thầm: "Lấy xương hầm canh, đổ nhiều thêm hai bát nước nữa, có gì mà đau lòng?"
Thẩm An lắc đầu, muốn phủ nhận, nhưng lại không biết nên phủ nhận như thế nào.
Nói không đau lòng là giả, đâu chỉ thêm một bát nước, cậu bé nhìn số cháo kia, gạo cũng không ít, không thể nói là đặc, nhưng chắc chắn không loãng, dù sao nhìn thôi đã thấy rất ngon.
Mấy tháng qua cậu bé thật sự sống quá khó khăn, rất coi trọng đồ ăn, nếu nói là đau lòng, cũng không phải, vừa hay gặp được tình huống như vừa rồi, không cho một chút hình như cũng không thích hợp lắm.
Cậu bé nghe A Ninh nói đại tẩu bảo cậu bé bưng đồ ra cho mọi người ăn, trong lòng rất vui, khi bưng đồ ra, lại có chút ít đau lòng, nhưng vẫn là vui vẻ chiếm nhiều hơn.
Chỉ là lúc này cũng đã mang đồ qua rồi, đại tẩu còn gọi cậu bé ăn, cậu bé mới bắt đầu thấy đau lòng.
Thẩm An cũng không biết mình đây là nỡ hay không nỡ, nhấp nhấp miệng, không biết nên nói cái gì.
Tang La đại khái biết cậu bé đau lòng thức ăn, nghĩ đến cuộc sống vài tháng trước kia trong ký ức của nguyên thân, nàng càng thêm vài phần trân trọng hai huynh muội này, nhẹ giọng nói: "Đệ nghĩ xem mời người đến xây nhà có phải cũng nên tiếp đãi cho tốt không? Nhìn miếng đất nhỏ mà hai ngày nay khai hoang ra, vừa hay gặp phải, thêm nhiều bát nước mà thôi, vào lúc này hào phóng một chút cũng không sao, đệ bưng cháo ra cho bọn họ, có phải đệ cũng rất vui hay không?"
Thẩm An gật đầu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play