Vả lại, ai nỡ trách một bé mèo con trông có vẻ vô tội chứ?

Thế là Kỳ Tri Thần hít sâu mấy hơi, âm thầm tự làm công tác tư tưởng.

Mèo méo meo mèo meo có lỗi gì đâu? Chẳng phải do con người… à không, người cá không nói rõ ràng đó sao.

Mèo đại gia còn kéo cả dây sạc cùng cục sạc dự phòng qua đây, thật là nhìn xa trông rộng. Hơn nữa cục sạc dự phòng nặng như vậy, một bé mèo yếu đuối chắc chắn tốn không ít công sức, xem ra pate mọi khi không cho ăn uổng công…

Sau một hồi làm công tác tư tưởng như vậy, Kỳ Tri Thần mới không đến nỗi vì xót của cho món đồ điện tử không may bị mèo tàn phá mà vô tình quẫy đuôi, khoét thêm một lỗ cho cái bồn tắm vốn đã đơn sơ này.

Cậu nửa bất đắc dĩ ngồi thẳng dậy, đưa tay vuốt đầu mèo đại gia——vuốt được rồi. Xem ra độ thân thiện với động vật của chủng tộc người cá cũng khá cao.

Nếu là bình thường, với cái vẻ mèo đại gia còn chưa nguôi ngoai mối thù mẻ răng này, thì tuyệt đối sẽ không để cậu chạm vào một sợi lông mèo nào.

Có lẽ đây là duyên phận giữa mèo và cá được khắc trong gen rồi.

Mèo đại gia lại "ngao" một tiếng, vẫy đuôi đi đi lại lại ngoài cửa phòng tắm hồi lâu, mãi đến khi Kỳ Tri Thần đột nhiên nghĩ ra gì đó, lại sai nó vào bếp kéo mấy túi muối chưa mở ra đây, nó mới mang vẻ mặt mèo méo meo mèo meo cảnh giác mà phóng đi mất.

Chỉ còn lại Kỳ Tri Thần mặt mày rầu rĩ dùng móng tay sắc bén của người cá rạch túi muối, cố gắng pha cho mình một bồn tắm nước biển.

Người cá dù sao cũng không phải cá nước ngọt, ngâm nước máy lâu luôn cảm thấy không ổn.

Cậu vừa rắc muối, vừa vốc nước dội rửa những hạt muối rơi vãi trên đuôi, cảnh tượng này nhìn thế nào cũng giống như đang làm cá muối.

Kỳ Tri Thần bình tĩnh tự chửi thầm trong lòng. Sau khi đổ hết mấy túi muối dự trữ ít ỏi trong nhà, cậu mới cẩn thận duỗi đuôi ra một chút, trượt xuống dưới, nhấn mình chìm vào trong nước.

Tựa như lao vào vòng tay của biển cả.

Thật đau lòng.

Chủng tộc xưa kia được mệnh danh là chúa tể đại dương, giờ đây lại sa sút đến mức phải dùng bồn tắm pha muối ăn làm hàng thay thế (bản dupe) rẻ tiền cho biển cả.

Kỳ Tri Thần nằm dưới đáy nước như một con cá muối đã ngấm gia vị, đôi mắt ánh lên màu xanh lam nhạt, nhìn lên trần nhà qua làn nước gợn sóng.

Tiếng nước vỗ về bên tai như tiếng thì thầm vọng lại. Một tia nắng chiếu vào từ cửa sổ rọi lên mặt nước, mỗi điểm sáng như đang vẽ nên một bức tranh trên võng mạc.

Năng lực hô hấp đặc biệt bẩm sinh của người cá giúp cậu có thể tự do sinh tồn dưới đáy nước, thậm chí còn thoải mái hơn cả khi ở trong không khí.

Kể từ khi biến thành người cá vào sáng sớm, cảm giác nặng nề luôn không thể bỏ qua kia đã bị quét sạch. Giây phút này Kỳ Tri Thần mới hơi hiểu ra tại sao người cá lại là chủng tộc chỉ thuộc về đại dương.

Cậu thở ra một hơi dài, thổi ra mấy cái bong bóng nhỏ, nhìn bong bóng lững lờ trôi lên mặt nước, vậy mà lại thiếp đi lúc nào không hay.

“Cố lên! Nỗ lực! Đi nặng phải dùng sức!”

Một hồi chuông điện thoại vui vẻ mà dồn dập kéo Kỳ Tri Thần từ giấc mơ đẹp đẽ ngao du đáy biển về với hiện thực trong bồn tắm nước muối.

Nửa người trên của cậu trèo ra khỏi bồn tắm, vuốt mặt, vớ lấy điện thoại liếc nhìn thời gian——mười hai rưỡi, giấc này cậu đã ngủ mấy tiếng đồng hồ——rồi mới bắt máy.

“Alô——”

Có lẽ là do thời gian biến hình đã qua thêm sáu tiếng, hoặc có lẽ là do đã được bổ sung đầy đủ nước muối, tiếng “Alô” lười biếng này của Kỳ Tri Thần lại càng thêm quyến rũ hơn trước vài phần.

Tuy truyền âm qua điện thoại ít nhiều sẽ có chút biến dạng, nhưng cũng đủ dọa cậu đến mức lời nói bên miệng đột ngột dừng lại.

Mà dù chỉ một tiếng, cũng đủ khiến người ở đầu dây bên kia do dự: “Ờ——”

Trong ống nghe truyền đến tiếng sột soạt khe khẽ kèm theo tiếng lầm bầm nhỏ “Số này cũng đâu có sai đâu”, người bên kia mới nói tiếp: “Cái đó——tôi tìm Kỳ Tri Thần… à tôi là bạn cậu ấy, bạn cùng phòng đại học…”

Kỳ Tri Thần do dự một chút, lấy tay che miệng lọc bớt âm thanh: “Thân Quang Lạc, là tôi, không gọi nhầm đâu.”

Bên kia dừng lại một lát: “Kỳ Tri Thần?”

Kỳ Tri Thần cố gắng điều chỉnh giọng nói: “Là tôi.”

Bên kia lúc này mới thở phào một hơi: “Cậu mua cái máy đổi giọng này ở đâu thế? Định sau khi tốt nghiệp thì lấn sân sang ngành livestream à?”

“…” Kỳ Tri Thần nói bừa để lảng sang chuyện khác, “Hơi cảm, giọng thay đổi chút, có chuyện gì không? Giữa trưa gọi tới, không lẽ là trả thù tôi gọi cho cậu sáng nay hả.”

“Hờ, cậu cũng biết mình gọi điện lúc sáng sớm à,” Thân Quang Lạc khịt mũi một tiếng, “Tôi chẳng phải vừa mới dậy sao, nghĩ đến cú điện thoại khó hiểu sáng nay của cậu, hỏi xem cậu có xảy ra chuyện gì không thôi.”

Phải công nhận, trong bốn người ở ký túc xá, vẫn là đồng chí này tâm tư tinh tế nhất.

Kỳ Tri Thần bịa ra một lý do: “Không có gì, chỉ là tối qua chạy vào toilet cả đêm, nghĩ không lẽ bị ngộ độc thực phẩm, nên hỏi thăm tình hình các cậu.”

“Vậy à, thế còn tiêu chảy không, uống nhiều nước vào,” Thân Quang Lạc ở đầu dây bên kia dường như thở phào nhẹ nhõm, “Tôi nghe nói ngộ độc thực phẩm rất nhiều trường hợp bị mất nước, vừa nôn vừa tiêu chảy đó, nếu cậu chịu không nổi thì đến bệnh viện đi, nhưng đi sớm chút, đừng chạy đi lúc đêm hôm, tôi nghe nói khu chúng ta gần đây cũng không an toàn lắm…”

Kỳ Tri Thần vừa “ừm ừm ừm” nghe Thân Quang Lạc lải nhải, vừa đếm vảy trên đuôi, đến cái vảy thứ ba trăm hai mươi bảy, cuối cùng cũng kết thúc cuộc đối thoại khá dài này.

Không hổ là Thân Quang Lạc bốn năm liền đoạt danh hiệu “Mẹ nam” của Đại học A, thật đáng sợ.

Kỳ Tri Thần quẳng điện thoại sang một bên, vui vẻ bắt đầu nghịch nước.

Ngay lúc vừa đếm vảy, vài ký ức về phương diện năng lực người cá trong đầu lại rõ ràng thêm mấy phần, trong đó bao gồm cả cách vận dụng năng lực lớn thứ hai của người cá: khống thủy.

Cậu vừa động ý niệm, nước trong bồn tắm liền như một khối thạch rau câu màu xanh lam đàn hồi duang duang, bao bọc lấy cái đuôi cá dài của cậu, từ từ trôi nổi giữa không trung.

Mấy giọt nước nhỏ lơ lửng trước mặt theo sự điều khiển của Kỳ Tri Thần, lúc thì tụ thành một giọt nước lớn, lúc thì ngưng tụ thành một sợi dây thừng nước. Nước dường như đã trở thành một cơ quan bên ngoài cơ thể cậu, dùng vô cùng thuận tay.

Kỳ · Ba Tuổi · Tri Thần nghịch nước rất vui vẻ.

Trong ký ức, việc người cá điều khiển nước phần lớn tập trung vào một số chiêu thức có sức sát thương cực lớn, nhưng điều khiến Kỳ Tri Thần hài lòng hơn cả lúc này là cậu có thể gián tiếp kiểm soát hoạt động của mình thông qua khống thủy.

Dòng nước mang theo cái đuôi cá trắng như tuyết trôi nổi giữa không trung. Kỳ Tri Thần chậm rãi lơ lửng ra khỏi phòng tắm, còn ung dung dùng dòng nước biến ảo ra một cái gối dựa sang trọng để tựa vào.

Cảnh tượng này quả thực có mấy phần kỳ dị, ngay cả mèo đại gia đang tuần tra lãnh địa trên nóc tủ quần áo cũng phải xù lông.

“Con làm sao mà vừa nhát gan lại vừa bạo gan thế hả?” Kỳ Tri Thần bất đắc dĩ nhìn mèo đại gia xù lông thành cục bông, khều khều ngón tay, một khối dòng nước liền kẹp lấy một hộp pate mèo bay ra.

Cạch một tiếng, dòng nước mở hộp pate, dâng lên cống nạp cho mèo đại gia.

Nhìn bộ dạng mèo đại gia không chút sức phản kháng trước hộp pate, Kỳ Tri Thần cũng đúng lúc cảm thấy hơi đói——cậu mở tủ lạnh, đối mặt với con cá đông lạnh duy nhất và vài con tôm lớn bên trong.

Vẫn là đặc sản quê nhà bạn cùng phòng gửi lên mấy hôm trước.

Hải sản, chắc không vấn đề gì lớn.

Với uy danh của người cá dưới biển, thực đơn cơ bản bao gồm tất cả các sinh vật biển khác. Lúc rảnh rỗi thì rong biển ăn kèm cua lớn xé tay, thỉnh thoảng lên bờ hái ít quả cây xuống đổi khẩu vị.

Nghĩ vậy, Kỳ Tri Thần liền ung dung thong thả chén một bữa hải sản thịnh soạn. Sau khi lấp đầy bụng, cậu lơ lửng nhè nhẹ giữa phòng khách.

Rèm cửa trong nhà đều đã kéo lại. Tuy không chắc có ai nhìn trộm, nhưng với bộ dạng hiện giờ của cậu, vẫn nên kín đáo chút thì hơn.

Cậu dùng dòng nước tạo ra dưới người một chiếc ghế lười phiên bản nước trông có vẻ rất êm ái. Cuộn tròn cái đuôi lớn nằm trong đó, cậu từ từ sắp xếp lại những kiến thức trong đầu đang dần trở nên rõ ràng hơn theo thời gian.

Nếu tính không nhầm, cậu hẳn là đã biến hình vào khoảng không giờ ngày hôm đó.

Khoảng thời gian từ không giờ đến sáu giờ cậu ngủ như một con cá khô không chút động tĩnh. Sau sáu giờ cậu bất ngờ rùng mình tỉnh lại, lúc đó trong đầu chỉ có một số kiến thức thường thức đơn giản về người cá.

Nhưng theo thời gian trôi qua, kiến thức về chủng tộc này trong đầu cậu ngày càng trở nên rõ ràng hơn, việc vận dụng một số năng lực đặc biệt cũng ngày càng thành thục hơn.

Thật thú vị.

Có lẽ là do cảm giác trì độn bẩm sinh, hoặc có lẽ là do bản thân cậu vốn thờ ơ với mọi chuyện, đối mặt với sự kiện đột ngột như vậy, ngoài mấy phần hoang mang và khó hiểu ban đầu, cảm giác nhiều nhất trong lòng cậu hiện giờ, ngược lại là… tò mò.

Giống như ném một hòn đá vào mặt nước phẳng lặng không gợn sóng, làm bắn lên từng vòng sóng lăn tăn, mỗi vòng sóng đều mang đến cho cậu niềm vui bất ngờ.

Hôm nay thời gian còn nhiều, tiếp theo hay là thử xem… nước mắt người cá trong truyền thuyết?

Nước mắt người cá cũng không hiếm gặp trong các loại thần thoại truyền thuyết hiện đại, và có không ít điểm trùng khớp với kiến thức Kỳ Tri Thần thu được từ ký ức chủng tộc.

Ví dụ như nước mắt người cá quả thực có thể hóa thành trân châu, hơn nữa còn có thể rơi ra những viên trân châu nhỏ màu sắc khác nhau tùy theo tâm trạng.

Ngoài đẹp mắt ra, trân châu nhỏ còn có năng lực chữa trị mạnh mẽ. Các màu sắc khác nhau có trọng điểm khác nhau, nhưng không có sự phân chia rõ ràng.

Dù sao thì cảm xúc của con người——người cá cũng rất phức tạp, ai có thể đảm bảo rằng mình có thể khóc một cách hoàn toàn đau buồn mà không mang theo chút cảm xúc nào khác?

Kỳ Tri Thần lững thững vào bếp, lấy một cái hộp bảo quản thực phẩm từ trong tủ ra, chuẩn bị dùng để hứng nước mắt.

Trong lúc đó, cậu vô tình đụng phải túi đồ ăn vặt của mèo đại gia. Âm thanh ngắn ngủi và không hề có đặc điểm nhận dạng đặc biệt nào đó lại bị mèo đại gia bắt sóng chính xác, rồi từ trên trời rơi xuống——nhảy tưng tưng lên cái đuôi dài của Kỳ Tri Thần, vèo một cái trượt xuống.

Tiếng móng mèo ma sát với đuôi cá nghe mà Kỳ Tri Thần thấy ê cả răng.

“Meo ao——”

Mèo đại gia nhanh nhẹn vẫy đuôi đi vòng quanh "hiện trường vụ án" nhìn một lượt.

Sau khi không phát hiện túi đồ ăn vặt mục tiêu, nó lại thoắt ẩn thoắt hiện đá một phát vào đuôi Kỳ Tri Thần, dáng người khỏe khoắn nhảy lên tủ lạnh, men theo gờ cửa làm một màn khinh công rồi biến mất khỏi tầm mắt.

Kỳ Tri Thần: “…”

Kỳ Tri Thần liếc nhìn cái đuôi cá · phiên bản nâng cấp của bàn cào móng mèo · của mình. Mấy cái móng vuốt nhỏ của mèo con tất nhiên không thể để lại bất kỳ dấu vết nào trên cái đuôi lớn của bá chủ biển cả.

Cậu lại một lần nữa đặt ra nghi vấn tương tự: Loài mèo rốt cuộc làm thế nào mà có thể phân biệt chính xác tiếng túi đồ ăn vặt, tiếng túi thức ăn cho mèo và tiếng cậu mở túi xách mèo ra ngoài giữa vô vàn âm thanh khác?

Vốn tưởng đây là một bí ẩn vĩnh cửu chưa có lời giải, nhưng bây giờ thì chưa chắc. Lỡ như lần sau cậu biến thành người mèo——ờm miêu nhân  thì sao?

Đến lúc đó… hẳn là có thể nghe hiểu mèo đại gia mỗi ngày lầm bà lầm bầm đang chửi cái gì rồi.

Kỳ Tri Thần vừa thấy hứng thú, vừa gom một cục nước nhỏ rửa sạch cái hộp bảo quản đã lâu không dùng, sau đó ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế lười phiên bản nước của mình, cúi đầu nhắm ngay hộp bảo quản, nghiêm túc khóc lóc.

Hình như.

Không khóc nổi.

Cậu im lặng một lát, rồi từ từ hít sâu, bắt đầu lục tìm trong đầu những chuyện buồn quá khứ.

Hồi tiểu học một mình nấu bữa tối muốn ăn cá lại không biết làm, kết quả nhìn con cá nhỏ bơi qua bơi lại trong nồi, cuối cùng đói cả đêm——Không được, hơi buồn cười.

Hồi cấp hai đạp xe đâm đầu vào mương nước, lúc bò lên thì bài tập hè bị một con cá húc trôi vào cống thoát nước——Không được, vẫn hơi buồn cười.

Hồi cấp ba tên khốn Lục Lê kia đã hứa hẹn… kết quả lại không lời từ biệt, bao nhiêu năm như vậy không hề liên lạc——Hờ, tức giận, vô cùng tức giận.

Hoàn toàn vô dụng!

Kỳ Tri Thần mặt không cảm xúc thở dài một hơi.

Tuy hoạt động nội tâm của cậu khá phong phú, nhưng việc bộc lộ cảm xúc ra ngoài lại vô cùng khó khăn. Người ngoài nhìn vào cứ như một bức tượng tinh xảo thỉnh thoảng cử động lông mày, chớp mắt một cái, thực ra cậu chỉ đơn thuần là không muốn thể hiện ra mà thôi.

Nếu thật sự phải khóc——

Kỳ Tri Thần im lặng một lát.

Rồi lặng lẽ nhìn về phía củ hành tây… vẫn chưa hỏng trong tủ lạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play