Phương Sơn Nguyên kỳ thực là người cổ chính tông, tính tình cổ hủ, cố chấp, trong thời buổi người người trọng bạc coi lợi như nay, hắn lại là kẻ đọc sách nghiêm cẩn, chẳng dễ dung thông.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa hắn là người cố chấp đến cùng, ai nói gì cũng nghe ai muốn làm gì thì làm.
Trước kia nhận lời Lâm Trạch đến dạy học ở tư thục, tuy phần lớn là vì tiền nhưng sau khi đến nơi, đối với đám trẻ nghịch ngợm kia, hắn cũng thật đau đầu.
Thế nhưng trong khoảng thời gian sống chung, hắn dần dần sinh lòng yêu thích với lũ trẻ tuy hiếu động nhưng thông minh, chịu học, chịu khó ấy. Từ tận đáy lòng, hắn đã xem bọn nhỏ là học trò của mình chứ chẳng phải chỉ là cái gánh để hoàn thành công việc dạy học.
Lúc này đây, có người chỉ thẳng vào học trò của hắn, nói lời bóng gió rằng trẻ con không dạy được, gỗ mục chẳng chạm khắc nổi, Phương Sơn Nguyên làm sao nhịn cho nổi?
Làm phu tử kẻ nào chẳng ghét nhất là nghe người khác mắng học trò mình kém cỏi. Huống chi lại nói ngay trước bao nhiêu người. Đừng nói gì Phương Sơn Nguyên, dù là người khác cũng khó mà nén giận được.
So với Lâm Trạch vốn quen nói thẳng kiểu người thời nay, người xưa như hắn khi mắng người cũng chẳng hề thua kém.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT