Biết hôm nay Cố Diệp lên đường đến thư viện, hai người bọn họ sẽ có một đoạn thời gian dài chẳng thể gặp lại trong lòng Khương Cốc Vũ không nỡ, tự nhiên là chẳng muốn bỏ lỡ dịp tiễn đưa này.
Cậu sớm đã xin phép chủ mẫu tự mình chuẩn bị một ít đồ vật, đến đây chờ sẵn.
Sáng sớm sương rơi dày đặc, Cố Diệp nhìn tóc cậu còn hơi ẩm liền biết thiếu niên nhất định là sợ lỡ canh giờ, trời còn chưa sáng rõ đã vội vã chạy đến.
“Thư viện cách đây chẳng xa lại có thuyền từ huyện thành, hôm nay cũng đâu có gấp gáp cớ gì mà phải sớm như thế? Ngươi thân thể yếu nhược, xiêm y đầu tóc bị sương sớm thấm ướt cả nếu trở về nhiễm phong hàn thì biết làm sao?”
Cố Diệp lòng đau xót bước lên nhịn không được liền nắm lấy tay người trước mặt.
Sau đó cảm giác được bàn tay thiếu niên lạnh như băng, bất giác trong lòng sinh giận, nói:
“Tay lạnh đến như vậy cũng không biết khoác thêm áo choàng, Mặc Thư bọn họ hầu hạ kiểu gì thế này?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT