Hàn Tương Quân không hiểu câu hỏi của nàng có ý gì, chẳng lẽ là sợ hắn đau đầu nên khóc? Nghĩ vậy hắn lại buồn cười: “Buổi sáng đau một lát, hiện tại không đau nữa.”
Nghe hắn nói vậy, Tô Ly vừa nín khóc lại rơi nước mắt: “Có phải rất đau không? Đau bao lâu?”
“Chỉ đau bình thường thôi, cũng không lâu lắm.” Hàn Tương Quân quan sát nàng: “Rốt cuộc nàng sao thế? Vì sao lại lo lắng như vậy.”
Tô Ly lắc đầu: “Không phải thế, không phải như vậy, ngay cả thái y cũng không biết, chàng..." Nàng lấy ra phong thư hơi mỏng kia từ trong tay áo ưa cho hắn: “Đây là phong thư Hàn Tương Trưng đưa vào cung, hắn ta nói chàng sống không được bao lâu nữa, phải làm sao bây giờ?”
Hàn Tương Quân nhận lấy, đọc nhanh như gió. Xem xong, hắn cười khinh bỉ: “Cái tên Tứ đệ này, đã rơi vào hoàn cảnh như vậy rồi vẫn không biết đường an phận.”
“Rốt cuộc nên làm gì bây giờ?” Tô Ly hỏi hắn.
“Nàng đừng lo lắng, hắn ta lừa nàng thôi. Thái y nói, ta không có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là được.” Hắn ôm chặt nàng vào lòng, ở nơi nàng không thấy, dáng vẻ nhẹ nhàng trên mặt chợt biến mất sạch sẽ, đổi thành sắc mặt lạnh lùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT