Thần Dụ Thiên Vương khẽ mỉm cười, nói: “Lưu Ly, cô nhìn xem, tôi đã nói cậu nhóc Vương Triệt này rất giống cô mà! Ngày mai sẽ là trận chung kết, và năm xưa cũng chỉ có cô có thể tại giai đoạn năm thứ nhất đại học mà thu được chức quán quân thôi.”
Lưu Ly Thiên Vương nhìn về phương xa và cũng cười nói: “Nhưng cậu tôi vẫn chưa thu hoạch được chức quán quân mà!”
Diễm Dương Thiên Vương ở một bên hơi híp mắt, nói: “Ồ? Lời này của cô có chút hương vị đấy! Xem ra Lưu Ly Thiên Vương rất xem trọng đối với cô bé Cố Nhiễm Sương kia! Nói đến cũng phải, tôi còn nhớ hơn mười ngày trước cô đã nói cô từng thu một vị đệ tử và cũng đến tham gia tranh tài. Nhưng hình như còn không nghe được tiếng gió gì của vị này, cho nên sẽ không phải là cô bé Cố Nhiễm Sương kia chứ?”
Vân Không Thiên Vương cười ha hả nói: “Diễm Dương, ông hỏi như vậy cũng không hay, vì trong lòng mọi người đều hiểu mà! Vì vậy ông nói ra thì cũng không có ý nghĩa! Chúng ta không thể tra ra bối cảnh của cô bé Cố Nhiễm Sương kia, và chỉ biết cô bé đến từ một học viện tam lưu nào đó! Đây rõ ràng là muốn che giấu tai mắt của người hữu ý rồi! Cô bé kia có thể đi đến một bước này mà không có điểm mờ ám thì tôi không tin.”
Mấy vị Thiên Vương còn lại cũng nhao nhao nở nụ cười.
Thu đệ tử mặc dù không phải là chuyện cực kỳ bí ẩn, nhưng mỗi một vị Thiên Vương đều sẽ có tư ẩn của riêng mình.
Ngẫu nhiên sẽ có Thiên Vương tự mình thu một hai cái đệ tử và cất giấu huấn luyện, đợi đến khi đệ tử đã có được thực lực nhất định mới lại thả ra đi lịch luyện. Đây là loại chuyện rất bình thường.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play