Những vật này đều được thu thập cất vào trong rương. Rời khỏi nơi này, Tô An Lâm đứng trên thuyền nhìn mọi thứ trước mặt, ai mà ngờ chuyến đi lần này lại chết nhiều người như thế. Chẳng qua phần lớn mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, bởi vì người ở hiện trường đã chết hết. Còn có rất nhiều người khi đó cướp vàng ở nơi khác, đâu thể để ý đến bên này. Cho nên Tô An Lâm lập tức ra lệnh, bảo thủ hạ kan truyền vài lời đồn ra ngoài. Gì mà đây là âm mưu của đại ma đầu Quỷ đạo sĩ, hoàn toàn không có thánh khí gì cả, chỉ muốn lừa nhiều người đến đây để lấy máu của họ giúp lão tổ hắn sống lại. Còn có gì mà đại ma đầu Quỷ đạo sĩ bắt tay với âm tông đã rời khỏi đảo nhỏ, chuẩn bị giết một tòa thành để luyện công. Tóm lại, Tô An Lâm liên hệ chuyện này lại với âm tông, là bọn họ giết chết cao thủ các nơi. Lời đồn này của hắn đã thành công khiến ánh mắt của các thế lực ở đảo Côn Luân, Mai gia tập trung vào âm tông. Dù sao Quỷ đạo sĩ trước nay đều hành động một mình, bọn họ không bắt được nhưng mà lại dễ tra ra nhiều cứ điểm của âm tông. Cứ thế vô duyên vô cớ âm tông lại trêu chọc một đống phiền phức, cứ điểm khắp nơi đều bị chém giết. Người của âm tông chạy được thì chạy, không thì cũng chết, hoàn toàn phải che giấu tên tuổi. Bản thân Tô An Lâm cũng không ngờ, lời đồn của mình lại gián tiếp gây ra đại nạn cho âm tông. Bây giờ đệ tử âm tông như chuột qua đường, ai nấy đều kêu đánh. Tất nhiên Tô An Lâm sẽ không tìm hiểu mấy chuyện này. Bây giờ hắn loay hoay cả ngày với nhẫn ngọc, nghe ngóng chuyện liên quan đến linh khí. Vậy mà hắn thật sự đã thăm dò được. Nghe nói phái Ngũ Hành mà Trần Như Huyên gia nhập có công pháp tu luyện linh khí. Cái gọi là công pháp tu luyện linh khí chính là cách tu tiên! Nhưng chỗ của họ không còn linh khí nữa, cho nên chỉ mỗi công pháp thôi thì không thể tu luyện được. Trừ phi gia nhập vào môn phái lớn như phái Ngũ Hành. Những môn phái lớn đều có cách để giải quyết vấn đề không có linh khí. Tìm hiểu những chuyện này xong, Tô An Lâm cảm thấy thế giới này rất lớn rất lớn. Những gì hắn nhìn thấy chỉ là một góc của núi băng. Lúc thăm dò những chuyện này, Tô An Lâm cũng chuẩn bị về đảo Hắc Hạt Tử. Họ đã nghỉ ngơi suốt năm ngày, trong năm ngày này, Vương Lai Phúc đã hoàn toàn hấp thu hết ký ức của Tà dược sư. Trên đảo Hắc Hạt Tử đều là môn đồ của Tà dược sư, tổng cộng hơn năm mươi người. Bọn họ phân chia thành đội hái thuốc, đội luyện thuốc, đội thử thuốc, vâng vâng. Nói đến cùng bọn họ chỉ là một nhóm nô lệ. Trong đó người thử thuốc là đau khổ nhất, nếu dược vật có vấn đề họ sẽ phải mất mạng. Thảm hơn là muốn chết cũng không được lại biến thành phế nhân. Trong ký ức của Vương Lai Phúc, có một người chính là Tô Đại Hổ! Tô Đại Hổ chưa chết! Trong ký ức của Tà dược sư, tuy hắn không biết Tô Đại Hổ là ai, nhưng ngẫu nhiên cũng nghe thấy cái tên này. Vì cơ thể cường tráng và có chút thực lực nên Tô Đại Hổ đang làm tiểu đội trưởng của đội hái thuốc. Bình thường đã từng xuất hiện trước mặt Tà dược sư, cho nên Vương Lai Phúc mới biết Tô Đại Hổ chưa chết. Sau khi biết được chuyện này, Tô An Lâm lập tức quyết định đến đảo Hắc Hạt Tử!

Bên trong hang động âm u ẩm ướt, Tô Đại Hổ cầm một cây gậy gỗ, đang gẩy gẩy một đống cỏ nát.
"Chặt chặt chặt!"
Theo cách làm này của hắn, cuối cùng đống cỏ đã bị giã nát, nghiền thành một đống nước xanh mơn mởn.
Hắn vốc một ít nước lên, trực tiếp bôi vào một cái chân của mình.
"A!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play