“Công tử, ngươi không biết đấy thôi, thi thể từ đầu đến chân đều là bảo vật.”
“Ví dụ như túi tiền của một số người, có vài người có gương đồng, đó đều là pháp khí cả, cho dù từng bị dùng rồi thì cũng có thể lấy làm pháp khí đã qua sử dụng bán trao tay.”
“Tiếp theo là vũ khí, đúng không, vũ khí qua sử dụng rất được ưa chuộng đấy, tuy giá bán không cao, nhưng mà số lượng lớn!”
“Cuối cùng, một số người trồng răng vàng, còn không thì quần áo của người chết cũng có thể đem đi bán được, còn cả giày, à đúng rồi, có người nhằm tráng dương nên thích ăn thứ đó của đàn ông…”
Vương Lai Phúc ra vẻ thần bí.
Tô An Lâm trợn tròn mắt:
“Còn có chuyện như thế nữa sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play