"Mau…nấu cơm đi."
Tô An Lâm dọn dẹp cổ xe ngựa trong sân, quấn thi thể lại, đặt vào trong xe ngựa. Sau khi chuẩn bị xong, kiểm tra vết thương trên người mình. Trong lúc đánh nhau với Tào Dĩnh, cánh tay của hắn ta bị thương, năm vết cắt vẫn còn hơi rớm máu, cũng may đều không sâu, có điều mép vết thương đã bầm lại. Lúc đầu máu chảy rất nhiều, nhưng sau khi về nhà nghỉ ngơi một lúc thì máu đã ngưng tuôn ra. Chứng tỏ chất độc kia cũng không mạnh.
Lần này lấy lại được bản đồ kho báu, Tô An Lâm không khỏi lắc đầu. Vốn cũng đã vứt bỏ cái thứ rắc rối này đi, không ngờ có ngày nó quay về tay mình, lại còn có thêm một tấm khác. Tô An Lâm ngẫm nghĩ, quả là ý trời.
"Xem ra chỉ có thể do ba côn trùng lúc trước, ắt hẳn bọn người Âm Tông dựa theo mùi mà phát hiện ra vật này!”
Tô An Lâm lấy ra một cái hộp gỗ, đem tấm da dê bỏ vào, bên trong còn trét thêm phân ngựa.
“Như vậy, không cần lo sẽ phát hiện ra mùi nữa.”
“Huynh à, ăn cơm thôi.”
Tô Ngọc Ngọc làm xong bữa ăn, đồ ăn hôm nay rất phong phú. Phần xương thừa cũng không còn phải đập nát ra để cho vào trong canh rau nữa, cuộc sống có vẻ khá hơn một chút. Nhưng Tô Ngọc Ngọc không biết vì lý do gì, hiện tại cuộc sống không còn khổ cực như trước kia, nhưng trong lòng nàng luôn nơm nớp lo sợ, lo lắng người khác sẽ hãm hại mình mọi lúc mọi nơi.
Ngày thường nàng không nói, nhưng không có nghĩa là không biết. Mỗi nhị ca ra ngoài nửa đêm canh ba rồi trở về, hoặc là mân mê gì đó con dao găm, nàng đều cảm thấy vô cùng sợ hãi. Bây giờ càng nhìn nhị sư huynh, càng cảm thấy có chút giống với kẻ không sợ trời không sợ đất, nói không chừng có lẽ hắn đã giết hàng chục mạng người. Nàng biết nhị ca có chuyện giấu nàng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play