Tần Diệu trong mắt lộ rõ vẻ chán ghét:
“Vậy thì cứ để hắn đói đi, ở nhà được nuông chiều quen rồi, ra ngoài không ai chiều theo hắn đâu.”
Đội trưởng đã lên tiếng, đương nhiên không ai dám nói thêm gì nữa. Dù ngay từ đầu chuyện này không phải lỗi của Tần Cẩn Thịnh, nhưng bây giờ mọi người đều quy kết rằng là do hắn kén ăn.
Bên kia, lúc này Tần Cẩn Thịnh đã lên xe, cúi đầu nhìn đôi tay của mình, ngẩn người rất lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.
Vừa rồi ngồi bên đống lửa còn chưa phát hiện, nhưng khi đứng lên đi được vài bước, hắn mới cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Bởi vì hắn phát hiện ra mình... bị lùn đi!
Không, nói chính xác hơn, cả cơ thể hắn đều nhỏ lại! Cái cơ thể pháo hôi* này chỉ là của một thiếu niên mới mười lăm tuổi! (*Pháo hôi: nhân vật "vật hy sinh", chuyên bị vứt bỏ trong tiểu thuyết, phim ảnh.)
Tần Cẩn Thịnh nhìn chằm chằm vào đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn của mình, vẻ mặt trông như vừa bị sét đánh.
Bây giờ hắn cuối cùng cũng hiểu vì sao hệ thống A cứ liên tục nhấn mạnh rằng hắn “tay trói gà không chặt”, bởi vì ở trong mắt người khác, hắn chính là một thiếu niên trắng nõn yếu đuối.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT