Chương 2: Công Tử Ốc Đồng

Tác giả: La Bặc Tinh

Trên bàn là một bát mì sợi được cán bằng tay, sợi mì dai ngon, nước dùng đậm đà vừa phải.

Phương Thư Tịnh đói đến mức không chịu nổi, liền ăn hết cả bát mì trong nháy mắt.

Mấy ngày không được ăn uống tử tế, giờ được ăn no liền cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Hắn còn ăn thêm mấy chiếc bánh ngô trên bàn, đến mức bụng căng tròn, cảm giác như cả đời này chỉ cần được ăn no là đủ mãn nguyện rồi.

Hắn nằm trên giường, trong lòng tò mò về người chưa từng gặp mặt nhưng lại là "tức phụ" của mình.

Có lẽ do ăn no, cơn buồn ngủ kéo đến nhanh chóng, chẳng mấy chốc mà cậu chìm vào giấc ngủ.

Đến khi tỉnh dậy, ánh mặt trời đã chiếu rọi khắp căn phòng nhỏ.

Dù đã về làng khá lâu, nhưng hắn vẫn chưa có thời gian đi thăm thú xung quanh.

Nhưng trước mắt không phải lúc để rong chơi, vì hắn vừa kiểm tra phòng mình, phát hiện không còn lấy một hạt lương thực!

Hắn quyết định lên núi tìm rau dại, tạm thời giải quyết vấn đề cái ăn. Sau này sẽ trồng rau trong sân, may mắn là hắn có linh tuyền không lo cây trồng không sống nổi.

Sáng sớm, hắn lên núi.

Trong rừng không chỉ có rau dại mà còn có nhiều loài dã thú nguy hiểm. Nếu không phải là một thợ săn lành nghề, tốt nhất đừng đi quá xa, chỉ nên kiếm chút rau rồi trở về.

Trong rừng cây cối rậm rạp, những gốc đại thụ che phủ cả bầu trời. Dù bên ngoài nắng gắt nhưng vào rừng lại mát lạnh dễ chịu.

Nhờ từng học qua "quân tử lục nghệ", trước đây lại từng theo huynh đệ vào rừng săn bắn, Phương Thư Tịnh cũng học được vài ngón nghề tìm kiếm con mồi. Không ngờ thứ trước kia chỉ là sở thích, giờ lại trở thành kỹ năng sinh tồn.

Hôm nay hắn gặp may, tìm được một tổ ong lớn, lấy được tận ba cân mật ong.

Thời này đồ ngọt rất quý giá, ngoài đường đỏ, đường trắng thì chỉ còn mật ong. May mắn hắn mang theo một bình gốm, đổ đầy mật rồi lập tức quay về, tránh để hương mật ngọt ngào thu hút dã thú khác.

Trên đường về, hắn còn bắt được một con thỏ xám to, nặng chừng bảy, tám cân. Một ngày quá thu hoạch!

Lúc về ngang qua bờ sông, cậu thấy Vương thị và con dâu bà ta đang giặt đồ, hai người vừa làm vừa tám chuyện.

Thấy cậu, Vương thị cất giọng: "Ồ, ra ngoài đấy à?"

Làng Sơn Thủy chẳng có chuyện gì giấu được ai, chuyện Phương gia đổi con trai đã trở thành tin tức hot, cả làng ai cũng bàn tán xôn xao.

Phương Thư Tịnh chỉ đáp gọn: "Ừm."

Nhìn con thỏ xám cậu bắt được, Vương thị nuốt nước miếng thèm thuồng. Ở nông thôn, ai chẳng mơ có miếng thịt để ăn! Bà ta còn chưa biết hắn mang cả mật ong, nếu không thì chắc đã ghen tị chết đi được.

Bà ta nói tiếp: "À phải rồi, lúc nãy ta còn thấy Liễu Diệp Thần bắt được hai con cá đấy!"

Vương thị càng nói càng ghen tị. Trong thôn ai cũng biết Liễu Diệp Thần là vị hôn thê của Phương Thư Tịnh, sao chuyện tốt cứ rơi vào nhà bọn họ thế chứ?

Nghe đến cái tên này, Phương Thư Tịnh khẽ nhíu mày, tò mò muốn hỏi chuyện về Liễu Diệp Thần. Nhưng hắn biết rõ Vương thị nổi tiếng lắm điều, nếu hỏi bà ta thì chắc chắn chuyện này sẽ truyền khắp làng, ảnh hưởng đến danh dự của người ta.

Thế nên hắn chỉ chào hỏi sơ rồi rời đi.

Hôm nay hắn chưa định ăn con thỏ ngay, liền lấy ván gỗ đóng một cái lồng nhỏ, nhốt nó lại, rồi tiện tay hái chút cỏ bỏ vào.

Sau đó, hắn nhỏ vài giọt linh tuyền vào mật ong, khiến nó từ màu nâu sẫm trở nên sánh mịn, ánh lên sắc vàng óng ả. Hắn đậy kín bình, để dành dùng dần.

Trước đây, hắn chỉ muốn quay lại sống cùng Từ gia, nơi hắn đã gắn bó mười sáu năm. Nhưng ở nông thôn, hắn lại tìm thấy cảm giác bình yên.

Dọn dẹp sạch sẽ cỏ dại trong sân, sau đó lại lên núi kiếm củi, bởi mùa đông sắp đến rồi. Không biết "tức phụ" của hắn có đủ củi để đốt hay không, nên hắn cũng tiện tay bổ sung thêm cho y một gánh.

Hỏi thăm một chút, hắn mới biết Liễu Diệp Thần sống ở mép làng. Y vốn không phải người trong thôn, theo sư phụ đến đây, nhưng sau đó sư phụ rời đi, để lại y một mình cô độc.

Hơn nữa, y đã có hôn ước với hắn, nên Phương thị càng muốn tác hợp hai người.

Hắn tìm đến nhà vị hôn thê, gõ cửa nhưng không ai trả lời, đành để bó củi lại trong sân rồi quay về.

Vừa bước vào nhà, hắn bất ngờ thấy trên bàn có hai con cá, một con hấp, một con kho tàu.

Cậu vừa ra ngoài, vậy ai mang đồ ăn đến đây?

Trong lòng khẽ dâng lên cảm giác ấm áp. Phu lang của hắn chỉ có hai con cá, vậy mà đều đưa hết cho hắn.

Hắn ăn hết cá kho, giữ lại cá hấp. Sau đó, hắn ra ngoài đi dạo một vòng.

Trên đường, không ít cô nương lén nhìn trộm hắn. Hôm nay, nhờ Vương thị nhiều chuyện, cả làng đều biết Phương Thư Tịnh vừa đẹp trai lại tài giỏi, chỉ tiếc "hoa đã có chủ".

Hắn ghé qua nhà Phương gia, đúng lúc họ đang ăn cơm.

Phương thị vui vẻ đứng lên chào đón: "Thư Tịnh, mau ngồi xuống ăn đi con!"

Dù đã cố chuẩn bị tươm tất, nhưng cậu vẫn nhận ra bữa ăn đạm bạc: một bát canh rau loãng, không có lấy một quả trứng, thêm hai cái bánh ngô khô cứng.

Ở nhà giàu, thứ này chỉ để cho ngựa ăn.

Cậu nhìn cha – Phương Đại Hải, cùng anh trai – Phương Kỳ Hòa, đều là những người nông dân trung thực, chất phác. Thế nhưng khi đối diện với hắn, họ vừa muốn gần gũi lại vừa e dè.

Trước đây, Từ Tử Dương (người bị đổi chỗ với hăn) ghét bỏ gia đình này nghèo khó, dù được nuôi dưỡng mười mấy năm cũng chẳng thèm quay lại thăm một lần.

Phương Thư Tịnh chưa quen với sự thay đổi lớn lao này, nhưng vẫn nói: "Cha, nương, đại ca, con muốn đổi chút hạt giống. Con lấy mật ong đổi."

Nghe thấy cậu gọi "cha, nương", cả nhà đều xúc động, Phương thị rơi nước mắt ngay tại chỗ.

Phương Đại Hải vội đáp: "Có chứ, có chứ…" rồi chợt khựng lại, ngập ngừng nói: "Con không rành nấu ăn, sau này cứ ăn ở đây với chúng ta đi!"

Lời nói ra rồi mới nhìn lại bữa cơm đơn sơ, ông bỗng cảm thấy nghẹn ngào.

Phương thị thì vui mừng khôn xiết: "Nương đi lấy ngay cho con!"

Hắn nói: "Cảm ơn mẹ."

Phương thị đỏ mặt xúc động: "Người một nhà, cảm ơn gì chứ!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play