Minh Hằng chớp chớp mắt, đáy mắt lộ rõ vẻ khó tin, sau một hồi lâu mới ngập ngừng hỏi: "Ngươi... ngươi... ngươi là nói... nói... nói..."
Tỳ nữ đối với hành vi này của hắn rất thông cảm, nàng mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, viên Phục Thần Đan này là lễ vật Dược Tôn đại nhân tặng cho ngươi. Đại nhân nói, trước đó không lâu Minh Hằng công tử đã giúp nàng một việc, cho nên viên đan dược này không lấy tiền, xem như là tạ lễ tặng cho công tử. Hy vọng công tử về sau có thể dụng tâm làm người, an tâm làm việc, tranh thủ trở thành một người hữu dụng mà thú vị."
Minh Hằng chỉ cảm thấy đầu mình như có tiếng sấm rền vang lên, có chút hoa mắt chóng mặt, lại có chút run rẩy toàn thân. Chỉ thấy hắn nhiều lần hơi hơi há miệng, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời.
Trong khoảnh khắc đó, trong đầu hắn chỉ lặp đi lặp lại một ý niệm: "Ngọa tào, vốn tưởng rằng sơn cùng thủy tận, nghi ngờ hết lối! Không ngờ, lại là liễu rủ hoa tươi, lại một thôn!"
Ngay cả những người còn lại trong phòng đấu giá, cũng nhao nhao kinh ngạc, sửng sốt. Trời ạ, Minh Hằng, thằng nhóc ngốc này thế mà thần không biết quỷ không hay đã cùng Dược Tôn đại nhân chung một phe? ! Đây có được tính là chân nhân bất lộ tướng trong truyền thuyết hay không?
Nhưng trong phòng riêng của Triệu gia ở lầu ba, sắc mặt đắc ý lại bỗng nhiên cứng đờ. Làm sao có thể? Minh Hằng làm sao có thể có quan hệ với Dược Tôn! Mà đám người trước kia từng ở cùng phòng lô với Minh Hằng, thì lại đưa mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt vô cùng bất ngờ.
Tỳ nữ vẫn mỉm cười, hai tay dâng bình đan dược màu đỏ. Một lúc lâu sau, đầu óc Minh Hằng mới dần tỉnh táo lại, trên mặt hắn tràn đầy ý cười, nhưng không lâu sau, ý cười liền im bặt. Hắn gãi đầu, giọng điệu có chút chần chờ, cũng có chút cẩn thận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT