Thu Diệc Thường trầm mặc, Lục Vân Dao thì thừa dịp cơ hội này, lại chậm rãi mở miệng bổ sung: "Hắn cùng đám người Thu gia được gọi là kia không giống nhau, người Thu gia cuồng vọng tự đại, tâm ngoan thủ lạt, nhưng hắn không như vậy, hơn nữa bình thường hắn khẳng định là bị người Thu gia khi dễ.
Lại nói, sở dĩ chúng ta có thể nhanh chóng diệt sát Cừu Thọ như vậy, kỳ thật còn nhờ phúc của hắn, không có hắn lấy mình làm mồi nhử cấp Cừu Thọ hạ độc, chúng ta và Cừu Thọ khẳng định sẽ bộc phát một trận ác chiến, hơn nữa cuối cùng còn chưa chắc có thể thắng."
Nói đến đây, Lục Vân Dao không khỏi nhíu mày, nhưng thoáng chốc lại giãn ra, "Đương nhiên, ta cảm thấy quan trọng nhất là, hắn cùng Cừu Thọ không có nửa điểm quan hệ huyết thống. Một người tư chất cực giai, tâm tính lại trầm ổn như vậy, cứ thế chết đi, hình như khá đáng tiếc a?"
Lục Vân Dao càng nói càng cảm thấy mình nói rất có lý, căn cứ theo mô típ kinh điển trong các câu truyện, loại tu sĩ nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm rồi vùng lên làm chủ này, rõ ràng chính là nhân vật chính bách chiết phương thành thép (trăm lần bẻ gãy mới rèn nên thép) đại đại a!
Gặp lại chính là hữu duyên, kết một mối thiện duyên không tốt sao?
Huống chi, trước khi rời đi, nàng còn miễn phí tặng cho một bình Hồi Xuân Đan! Người này nếu chết, đan dược kia chẳng phải lãng phí sao? Nàng cho rằng, lãng phí đan dược là một việc đáng hổ thẹn!
Nhưng đáp lại nàng chỉ có tiếng cười trầm thấp của Thu Diệc Thường, "Rốt cuộc là ngươi muốn kết một mối thiện duyên, hay là không muốn lãng phí đan dược của ngươi a?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play