Lục Vân Dao vẫn khoác lên mình chiếc áo choàng ẩn thân màu trắng nguyệt nha, ánh mắt nàng xem xét kỹ lưỡng giống như cưỡi ngựa xem hoa, đảo qua rất nhanh tòa từ đường tráng lệ trước mắt.
Nhưng nửa ngày sau, nàng nhịn không được bật cười một tiếng, lắc đầu, trong lòng thầm than Thu gia người bạc bẽo. Thật không nghĩ tới, đường đường Thu gia, từ đường lại diễn ra cảnh tượng như vậy, bề ngoài nhìn như lộng lẫy thì sao, bên trong lại sớm đã trải rộng tro bụi.
Nghĩ đến, nếu là tổ tiên Thu gia nhìn thấy hình ảnh như vậy, phỏng đoán sẽ tức đến mức theo phần mộ bên trong leo ra, lại hung hăng giận dữ mắng mỏ một tiếng "Bất hiếu tử tôn" đi?
Lục Vân Dao cũng xác thực không nghĩ đến, Thu gia to lớn như vậy, thế mà lại không an bài người chuyên trông coi từ đường? Ít nhất cũng nên thỉnh thoảng phái một người đến đây thi triển "thanh trần thuật" chứ! Nhìn xem tro bụi đầy trời này, thật sự là tạo nghiệp!
Đồng tình với tổ tiên Thu gia một phen, Lục Vân Dao đang định xoay người rời đi, nhưng bỗng nhiên, nàng khựng lại bước chân vừa nâng lên.
Đáy mắt lưu quang chuyển động, Lục Vân Dao không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc, sao lại thế này? Vừa rồi sao nàng cảm giác mình giống như nhìn thấy một vệt kim quang? Kim quang chợt lóe lên, nhưng đợi nàng ngước mắt nhìn chăm chú, lại không tìm thấy nửa điểm dấu hiệu.
Lục Vân Dao suy nghĩ, cuối cùng quyết định cất bước tiến lên, nàng cẩn thận từng li từng tí đẩy ra cửa từ đường. Đập vào mắt đầu tiên là một mảnh đen nhánh, hoàn toàn không thấy nửa điểm ánh sáng, cùng với bóng tối này ập vào mặt là một cổ tro bụi nồng nặc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play