Lục Vân Dao lắng tai nghe hai người kia đối thoại, bước chân cũng dần dần trở nên chậm chạp. Trong quá trình này, nàng từ đầu đến cuối chưa từng phát giác, khoảng cách giữa nàng và tên tráng hán phía trước đã ở trong vô thức nới rộng ra rất xa.
Đợi đến khi nàng lấy lại tinh thần, mới kinh ngạc phát hiện, nàng đường đường là một tu sĩ xuất khiếu cao kỳ, thế mà lại để mất dấu người? !
Tim Lục Vân Dao không khỏi đập thình thịch, nàng vô thức cúi đầu nhìn cái bóng của mình in trên mặt đất, nhưng ánh mắt đảo qua một vòng, tâm tình khẩn trương cũng chầm chậm bình tĩnh trở lại.
Hóa ra, giờ phút này, trên mặt đất hoàn toàn không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào liên quan đến cái bóng của nàng.
Lục Vân Dao bỗng trừng lớn mắt, đây là chuyện gì vậy? Bóng dáng của nàng chạy đi đâu rồi? Chẳng lẽ bị mặt trời ăn mất rồi?
Nàng nghi hoặc ngẩng lên nhìn về phía mặt trời đang treo cao trên bầu trời, quả nhiên thấy ánh nắng vẫn xán lạn vô biên như cũ.
Mà lúc này, trong thức hải cũng bỗng nhiên truyền đến âm thanh có chút im lặng của hoàng kim lệnh bài: "Chủ nhân, người đã ẩn thân, làm sao có thể còn có bóng được?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT