"Ồ đúng rồi, đồ đệ của ta sao còn chưa ra?" Đảo mắt nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng nhỏ bé đáng yêu của đồ đệ, Lục Vân Dao không khỏi lên tiếng hỏi.
Nghe được lời này, Dương Úy không nhịn được liếc nàng một cái, "Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi à! Thiên tài, đó là thứ có thể ngộ nhưng không thể cầu a!"
Lục Vân Dao khiêm tốn sờ sờ mũi, vậy nên nàng hẳn là phải may mắn vì mình trở thành thiên tài có thể ngộ nhưng không thể cầu trong mắt Dương Úy?
Nhưng mà, lời nói của Dương Úy còn chưa dứt được ba giây, liền thấy ngộ tâm kính kia đột nhiên lóe lên bạch quang, khục, từ trong đó ném ra một thân ảnh nho nhỏ, kia không phải là tiểu đồ đệ Tôn Thiên Hữu của nàng, thì còn là ai?
"Đồ đệ?"
Bị ném ra khỏi ngộ tâm kính một cách đột ngột, Tôn Thiên Hữu vẫn đang trong trạng thái mơ màng, nghe được thanh âm của sư phụ, mới từ từ hoàn hồn.
Hắn lạch bạch lạch bạch chạy đến bên cạnh Lục Vân Dao, kéo tay áo nàng làm nũng nói, "Sư phụ, ta ở trong đó thấy được rất nhiều thỏ! Chúng nó cho ta rất nhiều củ cải! Thật thần kỳ!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play