Mộc Niệm Cần đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bức tranh này, không ngờ tới một người phóng khoáng như Lục Vân Dao, thế nhưng cũng có lúc suy nghĩ chạy trốn mê mang?
"Vân Dao, ngươi làm sao vậy?" Mộc Niệm Cần khẽ giọng hỏi.
Lục Vân Dao chậm chạp chớp mắt mấy cái, hơi hé miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Mộc Niệm Cần không giỏi ăn nói chỉ đành yên lặng nhìn nàng.
Một lúc lâu sau, giọng nói ưu sầu của Lục Vân Dao mới chậm rãi vang lên, "Đàm Du, là do ta mà chết, Ngọc Tuyên chạy tới đem Đàm gia diệt sạch, ta cảm thấy..."
Chỉ là một câu nói đơn giản như vậy, Mộc Niệm Cần thông minh liền biết Lục Vân Dao đang nghĩ gì trong lòng.
"Ngươi cảm thấy Đàm gia là do ngươi mà bị diệt, trong lòng thấy áy náy phải không?"
Lục Vân Dao hơi hé miệng, nhất thời không nói gì, nhưng lại thấy Mộc Niệm Cần khoát tay tiếp tục nói.
"Nếu như Đàm gia chạy tới vì Đàm Du báo thù, ngươi định làm thế nào?"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play