Khi Lục Vân Dao, Lục Vân Tiêu và Ngọc Tuyên bước ra khỏi bí cảnh, cảnh tượng bi thương này đập vào mắt họ.
Trong đó, tiếng khóc của tiểu đệ tử Diệp Văn của Tử Hàm tông là thê thảm nhất.
"A, sư thúc, ta có lỗi với người a! Tụ Ngôn sư thúc mà ta kính trọng nhất, Tụ Ngôn sư thúc mà ta sùng bái nhất, hoàng tuyền lộ bên trên, người hãy đi chậm một chút a!"
Nghe rõ nội dung tiếng khóc của tiểu đệ tử Diệp Văn, mặt Ngọc Tuyên liền đen lại.
Lục Vân Dao khó hiểu nhìn về phía hắn, đôi mắt chớp chớp, dường như đang hỏi, "Ngươi làm sao vậy?"
Sắc mặt Ngọc Tuyên lúc này mới hơi dịu xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, "Ta có từng nói với ngươi, danh hào của ta là Tụ Ngôn chưa?"
Lục Vân Dao hơi nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, rồi hỏi, "Tụ Ngôn. . . Chẳng lẽ là Tụ Ngôn chân nhân của Tử Hàm tông?"
"Ân!" Ngọc Tuyên gật đầu xác nhận.
Lúc này, Lục Vân Dao cũng nghe thấy tiếng khóc thê lương không xa nơi kia nhắc tới "Tụ Ngôn sư thúc", đôi mắt sáng lên nhìn qua Ngọc Tuyên, "Vậy, người đang khóc kia là đang khóc ngươi?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT