Nghe được những lời này, Tằng Minh Ương thật sự dở khóc dở cười, hắn một chút đều không muốn phản ứng lại muội tử nhà mình, trong lòng thậm chí còn nảy sinh một chút phản cảm cùng chán ghét, hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng cự tuyệt nàng.
Là huynh trưởng, hắn cũng hy vọng muội tử nhà mình có thể hiểu chuyện một chút, chỉ nghe hắn thấm thía khuyên nhủ: "Ngươi đã là một người trưởng thành, chín chắn, chuyện mình làm thì tự mình gánh chịu, đừng có muốn ta thu dọn hậu quả, ta cũng rất mệt mỏi."
Hơn nữa, chủ yếu là mệt mỏi về tinh thần, nếu tình huống tương tự này lặp lại vài lần nữa, hắn thật sự lo lắng mình sẽ tráng niên mất sớm.
Tằng Minh Ương nói xong liền nhắm hai mắt lại, mặc kệ Tằng Minh Nguyệt có phản ứng gì, đại khái là có ý mặc kệ nàng ta tự sinh tự diệt.
Những người khác của Tằng gia trong phòng bao nhìn thấy cảnh này đều rất ngạc nhiên, nhưng ngoài ngạc nhiên ra chính là may mắn, mà vượt quá dự kiến của bọn họ là, phản ứng đầu tiên của Tằng Minh Nguyệt không phải lo lắng cũng không phải phẫn nộ, mà là lạnh lùng mở miệng cười nói: "Đều không giúp ta? Hừ, vậy sau này các ngươi đừng có mà hối hận!"
Tư thái có vẻ rất phách lối, chỉ thấy nàng ta lạnh lùng quét mắt nhìn tất cả mọi người ở đây, rồi hận hận cười lạnh một tiếng rời đi.
Đám người hai mặt nhìn nhau, ngạc nhiên là có, nhưng lại không một chút tiếc nuối, ngược lại còn có chút vui vẻ, bất quá, xét thấy Tằng Minh Ương là huynh trưởng ruột ở đây, đoàn người không tiện tỏ ra vui sướng khi người gặp họa quá rõ ràng, có người hắng giọng một cái, mập mờ tỏ vẻ: "Tính tình Minh Nguyệt còn đĩnh đại a."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT