Vị đại quản sự kia vốn định hướng Lục Vân Dao nở nụ cười hiền lành, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, Lục Vân Dao đã "bịch" một tiếng đóng cửa phòng lại. Hắn trong nháy mắt nhìn ra điều gì đó, quay người dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn chằm chằm Tằng Minh Nguyệt, chất vấn: "Các ngươi thật sự đã nói chuyện ổn thỏa rồi sao?"
"Đương, đương nhiên!" Tằng Minh Nguyệt ngoài mạnh trong yếu đáp lời, mặc dù nữ nhân kia không có tỏ vẻ rõ ràng là đã đáp ứng, có thể nàng cũng không có tỏ vẻ rõ ràng là cự tuyệt a. Nếu không phải cự tuyệt, vậy chẳng phải là đáp ứng rồi sao?
Đại quản sự nheo lại đôi mắt hiện lên một chút lãnh ý, cố gắng hạ thấp giọng nói: "Tốt nhất là như ngươi nói, nếu không..." Hắn dừng một chút, sau đó mới chậm rãi phun ra bốn chữ: "Hậu quả tự chịu!"
Tằng Minh Nguyệt cũng có chút không vui, hiện tại nàng ghét nhất là nghe bốn chữ "hậu quả tự chịu" này. Nhưng ai bảo nàng xác thực không trả nổi một vạn bốn ngàn khối thượng phẩm linh thạch chứ?
Đành phải tạm thời ủy khuất chính mình. Bất quá, đợi chuyện này giải quyết êm đẹp, nàng nhất định phải khiến đám người kia tự thể nghiệm cảm giác "hậu quả tự chịu" một chút, lại dám uy hiếp nàng? Còn ném sắc mặt cho nàng? Đúng là ngán sống mà!
Còn có vị đích thân huynh trưởng Tằng Minh Ương của nàng, quay đầu nàng cũng muốn cáo trạng đàng hoàng một phen mới được, hừ. Không sai, nàng chính là người có thù tất báo!
Có thể giờ phút này, nàng còn không biết, kỳ thật người có thù tất báo, tâm nhãn so lỗ kim còn nhỏ, căn bản không chỉ có một mình nàng. So với nàng, Lục Vân Dao quả thực chỉ có hơn chứ không kém, nhưng Lục Vân Dao lại thắng ở chỗ không chủ động gây sự.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play