Nhưng đối mặt câu hỏi của Dụ thập thất gia, Vân Kha Nhai lại không nói lời nào, chỉ cười ngây ngô, không còn cách nào khác, lời này hắn thực sự không biết trả lời thế nào, hắn lại không phải con giun trong bụng cô bà, làm sao có thể biết trong đầu lão nhân gia đang nghĩ những gì.
Nếu là hắn, có lẽ còn biết nể tình hai nhà nhiều năm giao hảo mà miễn cưỡng đồng ý thu Dụ thập thất gia làm đồ đệ.
Nhưng hết lần này tới lần khác, nhân gia muốn bái sư phụ lại là cô bà nhà hắn, cả cái Vân thị (thực ra tất cả cũng chỉ có ba người) ai mà không biết lão nhân gia từ trước đến nay là người nói một không hai? Dù sao, theo hắn thấy nha, Dụ thập thất này muốn bái nhập môn hạ của cô bà, khó a!
"Thật không thể dàn xếp được sao?" Dụ thập thất gia chớp chớp mắt, "Vân tộc trưởng, có thể phiền ngươi ở trước mặt sư phụ nói giúp ta vài lời hữu ích được không?" Nói rồi, một cái túi trữ vật liền lơ đãng hướng về phía Vân Kha Nhai xê dịch.
Vân Kha Nhai thấy thế khóe mắt không khỏi co lại, nha a, đây là đang hối lộ hắn?
Hắn có muốn nhận không? Đương nhiên là muốn a! Nhưng có câu nói rất hay, "Thiên hạ không có bữa cơm trưa nào miễn phí", huống chi, chuyện của cô bà nhà hắn căn bản không đến lượt tộc trưởng như hắn làm chủ!
Tiếc nuối xong, Vân Kha Nhai đành phải đoan chính thái độ cự tuyệt đối phương, Dụ thập thất còn muốn nói thêm gì đó, bên tai lại bỗng nhiên truyền đến một tiếng "Đưa khách" của Vân Kha Nhai đầy trung khí, hết cách rồi, không tiễn khách, hắn sợ chính mình thật sự không chịu nổi dụ hoặc mất!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT