Nghĩ đến những bộ phim từng xem, những tên địa chủ ác bá ức hiếp người nghèo khổ đều có kết cục thê thảm, Trần Tú Quyên bất giác liên tưởng đến bản thân, hai ngày nay cô ăn không ngon ngủ không yên.
Vương Đại Hoa liếc nhìn đứa con gái vô dụng, “Thôi đi, muốn bắt cũng phải bắt ông bà già nhà mày, năm đó là do họ tráo con cơ mà.”
Trần Tú Quyên nghe mẹ nói thì trợn tròn mắt kinh ngạc: “Mẹ, ông bà tráo con nhà người ta á? Không phải nói là ôm nhầm sao?” Nghe vậy cô ta càng sợ hãi, nếu chuyện này bị phát hiện thì còn đường sống sao? Chắc chắn cô sẽ bị liên lụy.
Nghe con gái nói năng chẳng kiêng dè gì, Vương Đại Hoa vội vàng bịt miệng con gái: “Thôi đi, những chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cứ bám lấy ông bà già nhà mày hưởng phúc là được,” nói xong lại nằm vật ra giường, “Mau đi nấu cơm đi.” Nói xong bà ta mặc kệ Trần Tú Quyên.
Trần Tú Quyên lơ mơ bước ra khỏi cửa nhìn về phía sân, cô út vẫn chưa dẫn người tới, xem ra là cô ta tự mình dọa mình rồi.
Mẹ cô ta nói ông bà cũng chỉ đoán là cô út có thể biết cô không phải con ruột của họ, cô không thể tự mình làm loạn lên được.
Nhưng cô ta cũng không thể ngồi yên chờ chết, mẹ cô ta nói chỉ cần đợi tin từ thành phố về, họ sẽ có ngày tháng tốt đẹp, sau này chưa biết chừng còn được lên thành phố.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT