Từ hồi sáng xảy ra động đất cho tới lúc này, nhóm bác sĩ cùng y tá đã kiên trì phấn đấu mười mấy giờ đồng hồ liên tục. Mặc dù sau đó có không ít y sinh trong trường nghe tin chạy đến tiếp ứng, nhưng bấy nhiêu đó cũng chẳng thấm tháp vào đâu.
Nếu nói không đói khát, không mệt mỏi phiền lụy, thì chính là đang nói dóc. Nhưng vấn đề là tình huống hiện giờ...không chỉ khan hiếm thức ăn cùng đồ uống, mà đồng thời còn khan hiếm cả nhân viên cùng vật dụng để chữa bệnh. Cho nên, nhóm bác sĩ tuy đã làm việc mười mấy giờ đồng hồ, nhưng lại vẫn phải cắn răng kiên trì giữ vững cương vị công tác của mình.
Khi màn đêm buông xuống, Vương Vinh Phong dẫn theo một đám người vào trong nhà trẻ. Những người này, có người thì được Trương Văn Trọng chữa trị qua, hoặc giả như con em của họ đã được nhóm bác sĩ tận tình khám chữa qua. Giờ khắc này ở trong tay của bọn họ, nhiều ít đều đang cầm một chút thức ăn cùng nước uống đến.
Vương Vinh Phong cầm một chai nước khoáng cùng một phong bánh quy đến bên Trương Văn Trọng nói: “Trương tiên sinh, các vị bác sĩ cùng y tá. Mọi người đều bận rộn cả ngày rồi, mau nghỉ ngơi ăn chút gì đi.”
Tuy rằng một phong bánh quy và một chai nước khoáng, ở thường ngày chẳng tính là cái gì. Nhưng hiện giờ, cũng là thập phần trân quý. Phải biết rằng, giờ khắc này có rất nhiều người còn chưa được bỏ vào bụng một chút gì đâu.
Trương Văn Trọng cùng Tô Hiểu Hồng thì vẫn hoàn toàn bình thường, dù sao bọn họ cũng là người tu chân, có thể vận chuyển công pháp hấp thu linh khí ở trong thiên địa để duy trì sinh mệnh. Cho dù vài năm không ăn uống gì, cũng không thể chết đói hay chết khát được. Nhưng nhóm bác sĩ, y tá, y sinh chỉ là người bình thường, liên tục làm việc cường độ cao mười mấy canh giờ, miệng lưỡi bọn hắn sớm đã đắng khô, bụng dạ đều nhộn nhạo lên thành một đoàn. Lúc trước vì mải chăm sóc bệnh nhân, nên không ai có lòng ăn uống. Nhưng hiện giờ, khi nhìn thấy phong bánh quy cùng chai nước trong tay Vương Vinh Phong, thì cái loại cảm giác đói khát lập tức trào dâng lên mãnh liệt, cũng có người bụng bắt đầu sôi lên “ùng ục..”
Bất quá, khi nghe thấy những thanh âm ùng ục này, chẳng những không có bật cười, mà ngược lại ở sâu trong nội tâm còn dâng lên một cỗ kính nể nồng đậm. Bởi vì bọn hắn rõ ràng, nhóm nhân viên y tế biến thành đói khát như thế này, đều bởi vì liều mình cứu mạng mọi người ở đây, gây ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT