Lời châm chọc khiêu khích của Trình Văn Lộ không làm hắn tức giận, nhưng chọc giận những người khác, lúc này có người lạnh lùng trả lời một câu: "Chính mình không bản lĩnh, lại đổ thừa người khác nhờ vận khí, Trình tiểu thư cô đúng là đủ vô lại. Thảo nào vừa rồi lão thiên gia cũng nhìn chướng mắt, muốn nghiêm phạt cô."
      Nghe câu nói đó, Trình Văn Lộ muốn phát hỏa, thế nhưng trong đầu chợt nhớ tình cảnh luân phiên quỳ xuống thật quỷ dị, trên lưng nhất thời thấy lạnh giá cả người, nguyên bản lời nói đã tới bên mép, lại bị cô ta nuốt trở vào.
      Lúc này hắn căn bản không có tâm tình đi phản ứng Trình Văn Lộ, lại dùng châm cứu giúp Dương Lệ Uyển giảm đau, hắn lại rút ra bốn lôi châm, mới nói: "Không cần cảm ơn, tôi là một bác sĩ, cứu người vốn là chức trách của tôi. Huống chi cô là bạn học của Lâm Tử Mạn. Vì công hay tư, tôi cũng phải giúp cô chữa bệnh."
      Câu nói khiêm tốn của hắn, lập tức khiến cho mọi người trầm trồ khen ngợi, có người còn so sánh hắn với Thường Thiên Thành, nói: "Nhìn xem Trương tiên sinh, đó mới là phong phạm của người hành y. Không giống có chút người, khoác lác lợi hại, thế nhưng khi gặp khó khăn lại đánh thối trống lớn, sợ gánh chịu trách nhiệm."
      Sắc mặt Thường Thiên Thành lúc xanh lúc trắng, rồi lại không cách nào phản bác, bởi vì khi Dương Lệ Uyển phát bệnh, hắn đích thật là sợ gánh chịu trách nhiệm, nên không áp dụng thi thố cấp cứu, mà kiến nghị đưa đến bệnh viện.
      Bất quá từ ý nghĩa nào đó mà nói, kiến nghị của Thường Thiên Thành kỳ thực không sai, đưa tới bệnh viện tiếp thu trị liệu hệ thống, đích thật ổn thỏa hơn tiến hành cấp cứu giản đơn tại nơi này rất nhiều. Chỉ bất quá người thường căn bản không hiểu đạo lý này, bọn họ chỉ biết là Trương Văn Trọng chỉ dùng bốn lôi châm đã giúp Dương Lệ Uyển khôi phục lại bình thường, mà Thường Thiên Thành chỉ giục giã đến bệnh viện, dù điện thoại cấp cứu cũng không gọi giúp đỡ, thậm chí còn muốn gây trở ngại Trương Văn Trọng cứu trị cho Dương Lệ Uyển. Hai bên so sánh, bọn họ tự nhiên nghĩ Trương Văn Trọng rất không tệ, Thường Thiên Thành không thể sánh bằng. Hơn nữa nhân duyên của Trình Văn Lộ quá kém, cho nên thái độ của họ đối với Thường Thiên Thành cũng biến thành làm khó dễ.
      Kỳ thực những điều này cũng do hai người tự tìm, cũng không trách được người khác, có câu nói rất đúng: Nếu muốn thu được sự tôn trọng của người khác, đầu tiên mình phải tôn trọng người ta trước.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play