Tốn một phen công phu cùng lời khuyên, Trương Văn Trọng mới có thể làm các cư dân trong Cửu Phong trấn giải tán đi. Lúc họ rời đi, còn không quên quay đầu lại mời Trương Văn Trọng: "Bác sĩ Trương, nếu như có rảnh rỗi, mời đến nhà của tôi ngồi chơi, để gia đình tôi có cơ hội cảm ơn sự giúp đỡ."
      Nhìn sóng người rời khỏi, Lâm Phong cảm khái nói: "Nhìn ra được, địa vị của Trương tổ phó trong lòng họ rất được kính trọng."
      Trương Văn Trọng mỉm cười, nói: "Chỉ cần anh thật tình đối đãi thế nhân, như vậy thế nhân tự nhiên cũng sẽ thật tình đối đãi anh. Nhưng nếu như anh mang lòng khinh thường với họ, như vậy họ cũng sẽ khinh thường đối đãi anh thôi."
      Lâm Phong gật đầu, trầm ngâm không nói, biểu tình như có hiểu ra.
      Trương Văn Trọng lấy điện thoại ra xem thời gian, nói: "Thừa dịp vẫn còn thời gian, tôi muốn đến quặng mỏ nhìn xem. Chuyện bên trong trấn, tôi nhờ các vị giúp vậy."
      Lâm Phong "ba" một tiếng đứng nghiêm, cung kính nói: "Thỉnh Trương tổ phó yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng." Sau đó lại hỏi: "Cần chúng tôi đưa anh lên núi không?"
      "Không cần đâu, tôi và Trần Hi tự đi là được." Trương Văn Trọng từ chối lời đề nghị của Lâm Phong, để Trần Hi lái xe, thừa dịp sắc trời còn sáng, chạy tới quặng mỏ trên sườn núi. Vừa chạy được nửa đường, đã thấy Trần Nhàn cùng mấy đệ tử Phong Sơn phái đuổi theo. Những đệ tử này, ngay lúc Trương Văn Trọng rời khỏi Phù Bảo Tông, đã gọi điện thoại cho Trần Nhàn dẫn tới. Mỗi một người đều có công việc buôn bán ở bên ngoài, đều liên quan tới chuyện làm quặng mỏ. Sau này, Trương Văn Trọng dự định đem chuyện tại quáng trường giao cho bọn họ quản lý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play